Bauxite Việt Nam

Vietland

Đài Á Châu Tự Do

17 tháng 1 2011

Đất trời Hoàng Sa

Nam Cường, báo Tiền phong xuân Tân Mão

 

clip_image004[9]

Phút gặp gỡ giữa Hoàng Sa trùng phùng. Ảnh: Tuổi trẻ

Khi chiếc tàu Cảnh sát biển (CSB) 6006 xé màn đêm lao vút vào ra Biển Đông trực chỉ vỹ tuyến 16, kinh tuyến 111, tôi gần như thức trắng đợi tiếng kẻng báo thức. Thật  đơn giản, kẻng vang lên là lúc bình minh rọi chiếu xuống mạn tàu, chiếu xuống bầu trời trong veo như ngọc, Hoàng Sa…

1. "Ra Hoàng Sa!" – mới chỉ nghe đến thế cũng đủ để tôi cuống cuồng phi thẳng ra cảng số 1 hải quân vùng 3 (Đà Nẵng) khi Thượng tá Lý Ngọc Minh – Phó Tham mưu trưởng Cảnh sát biển vùng 2 thông báo: 17h chiều Chủ nhật ngày 24/10/2010 tàu đi Hoảng Sa đón 9 ngư dân Lý Sơn. Cơ hội thật không dễ có.

Tàu rời phao số không, khi màn đêm ập xuống. Biển đen như mực, những ánh đèn lập lòe của ghe cá gần bờ bắt đầu mờ dần. Tôi không thể ngủ được bởi nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến cảnh được tận mắt thấy biển trời Hoàng Sa, vùng biển thiêng liêng của Tổ quốc mà cha ông đã gìn giữ bao đời. Đứng trên boong, hít mạnh từng cơn gió lạnh tê người căng tràn lồng ngực. Một bóng trắng lặng lẽ ra boong đứng bên tôi, chậm rãi châm thuốc mời. Đó là Chuẩn úy Vũ Huy Nam, 21 tuổi.

Nam bảo: Đây là lần đầu tiên được ra Hoàng Sa. hồi hộp và xúc động ngủ không được anh ạ. Hóa ra, cũng như tôi. Cậu Chuẩn úy trẻ măng mới vào nghề cảnh sát biển được 3 năm nhưng đã kịp đi khắp các vùng biển miền Nam. Cậu cũng kịp bổ sung vào hành trang nghề nghiệp, hành trang cuộc đời của mình bằng những lần đặt chân lên Lý Sơn, Phú Quốc, Côn Đảo và Trường Sa. Giữa tôi và Nam ngoài việc mừng vui là bởi đồng hương, cả hai còn bắt tay nhau thật chặt, bởi việc giống nhau trên hành trình đặt chân lên các đảo, và chưa một lần được tới Hoàng Sa.

Rít một hơi thuốc dài, Nam tâm sự: "Mấy ngày trước, em cũng mới đi nhiệm vụ trên tàu này, cũng đi tìm các ngư dân bị mất tích. Lần này dù mệt nhưng em nằng nặc xin đi. Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này hả anh. Biển đêm lồng lộng, tất thảy đều cảm thấy bé nhỏ trước khối không gian đặc quánh, đen kịt. Chuẩn úy Nam chân thành: "Mơ ước của em là lính hải quân, mà phải là hải quân đi các đảo xa, như Trường Sa chẳng hạn. Nhưng bây giờ là chiến sĩ cảnh sát biển cũng đủ thỏa chí tang bồng".

Nam dẫn tôi về phòng, mân mê những lá thư chưa một lần gửi. Chàng Chuẩn úy trẻ bẽn lẽn: "Đời lính biển cứ mải mê theo những chuyến tàu ra khơi, mong có một người yêu để thỉnh thoảng thư từ điện đóm mà không có anh ạ. Viết thư kết bạn theo địa chỉ trên báo mà thấy ngại quá, không dám gửi". Đã 4h sáng, tiếng rì rào của sóng lại dẫn tôi và Nam ra boong.

Trên đài chỉ huy, kíp lái tàu vẫn đang căng mắt nhìn đại dương thăm thẳm. Thuyền trưởng tàu CSB 6006 Quản Ngọc Dũng không ngừng dõi theo màn hình rađa, cất giọng: Anh em ai cũng háo hức trước chuyến đi này. Một vài người đã ra Hoàng Sa, đa số đi lần đầu, nhưng tâm trạng chung là hồi hộp. Thuyền trưởng Dũng tâm sự rằng, khi tàu lướt sóng, ở đâu biển cũng có một màu xanh, ở đâu cũng sóng vỗ, gió rít trùng khơi. Nhưng mỗi lần vào vùng biển Hoàng Sa, anh lại tràn trề cảm xúc.

"Tôi cũng không hiểu vì sao và cảm xúc đó khó gọi thành tên. Nhưng nói chung lạ lắm. Có lẽ Hoàng Sa quá đỗi thiêng liêng"– Thuyền trưởng Quản Ngọc Dũng.

2. Trắng đêm với kíp lái tàu, được các anh chỉ bảo tận tình về chuyến hải trình đặc biệt ra Hoàng Sa, và thật tuyệt vời khi cùng đón ánh bình minh Hoàng Sa bên cốc cà phê sữa thơm phức. Nếu ánh đèn chiếu xuống biển đêm khiến Hoàng Sa lung linh như dát bạc thì ánh bình minh chắc chắn là vàng ròng. Cả tàu thức dậy đón ngày mới, một ngày vô cùng ý nghĩa, bởi ở quê nhà, người thân của ngư dân ngóng chờ và hàng triệu trái tim Việt cùng dõi theo bước đi của tàu CBS 6006.

10h sáng, từ xa xa, chấm trắng càng lúc càng hiện rõ, Thuyền trưởng Quản Ngọc Dũng trao ống nhòm cho tôi, xúc  động: "Kia rồi, anh nhìn đi!". Tàu ngư dân chính Trung Quốc đang kéo tàu ngư dân của mình. Khoảng cách hơn 1 hải lý, nhưng qua ống nhòm, thấy rõ mồn một 9 ngư dân đang ngồi trên tàu. Con tàu ngư chính Zhong Gouly Zheng 46013 không lớn như trong suy nghĩ của tôi. Công việc bàn giao ngư dân nhanh chóng hoàn tất. Thuyền trưởng tàu ngư chính Vương Chí Phú cam kết các ngư dân được bàn giao trong tình trạng khỏe mạnh, đã được ăn uống đầy đủ, đối xử tốt. Tôi gắng nán lại trên boong chỉ huy tàu ngư chính một vài phút, và thật ngạc nhiên khi người phóng viên Trung Quốc ngỏ ý muốn chụp chung một tấm hình. Anh ta nói đại ý rất vui bởi lần đầu tiên được gặp phóng viên Việt Nam ở Hoàng Sa và muốn có một tấm ảnh kỷ niệm.

Tàu QNg 66478 tháo dây khỏi tàu ngư chính, quay đầu trở về nhà, kết thúc 44 ngày phiêu bạt ở Hoàng Sa, kết thúc những ngày đói lạnh giữa biển, đối mặt với muôn vàn hiểm nguy. Lão ngư Nguyễn Đảng tóc bạc phơ, ánh mắt thẫn thờ: Không thể tin được chuyện xảy ra. 55 năm tung hoành trên biển Đông, với tất thảy ngư trường, sương gió trùng khơi giờ đã quyện vào mái tóc bạc trắng, màu da đồng hun của ngư phủ.

Lão ngư Nguyễn Đảng. Ảnh: Tuổi trẻ

55 năm, chưa một ngày ông Đảng có ý nghĩ từ bỏ ngư trường Hoàng Sa. Bởi với ông và hàng vạn ngư phủ khác, vùng biển thiêng này quá đỗi thân thương, dù trong lòng nó sôi sục, chất chứa bao hiểm nguy khó lường. Tại đúng tọa độ mà Thượng tá Lý Ngọc Minh chỉ cho tôi trên boong chỉ huy (tức 16 độ 30/ Bắc – 111 độ 05/ Đông), vị trí này cách đảo Trụ Cẩu khoảng 35 hải lý. Có nghĩa, chỉ dấn thêm một chút nữa thôi, chúng tôi sẽ được đặt chân lên đảo. Nghe có vẻ giản đơn, nhưng khoảng cách đó chưa dễ vượt qua. Chính ngọ, Hoàng Sa nắng gắt, trời không gợn mây, nhưng sóng biển đã cuồn cuộn như sắp có bão…

Sói biển Mai Phụng Lưu kể rằng, với anh, đi vòng quanh Hoàng Sa là chuyện thường ngày. Cũng bởi thế, trong mấy năm liền, anh bị bắt đến 4 lần khiến cả nhà táng gia bại sản. "Đất trời Hoàng Sa ngấm vào máu rồi, không đi không được" – câu nói này khiến sói biển tâm sự với tôi đúng ngày đảo Lý Sơn thả hoa đăng, khao lề thế lính Hoàng Sa.

3. Tôi mang hơi thở nóng hổi từ biển trời Hoàng Sa về Đà Nẵng, vào căn phòng của vị Chủ tịch Hoàng Sa Đặng Công Ngữ.

Tôi hỏi ông Ngữ rằng, làm một vị Chủ  tịch huyện không dân, anh có buồn không? Ông Ngữ bật lại ngay: "Hiểu như thế là không được. Sao Hoàng Sa lại không dân? Những ngư dân can trường hằng ngày bám biển Hoàng Sa, họ là người Hoàng Sa đấy. Từ xưa đã có dân Việt ở Hoàng Sa, nay và mai sau vẫn mãi mãi như vậy".

Ông Nguyễn Văn Cúc – một người từng công tác ở Hoàng Sa vào năm 1973 trong đội quan trắc khí tượng thủy văn (Nha khí tượng Sài Gòn cũ) tâm sự: Tôi là người Đà Nẵng lớn lên bên biển nên từng làn gió đại dương thấm đẫm trong tâm hồn tôi. Cơ duyên cho tôi sống ở Hoàng Sa trọn 1 năm. Tôi là một trong những người cuối cùng rời Hoàng Sa vào tháng 12/1973, để rồi một tháng sau, đau đớn nghe tin, Hoàng Sa đã bị chiếm.

Ông Đặng CôngNgữ cho tôi xem cuốn Kỷ yếu Hoàng Sa với lời dặn: Chưa công bố, em chỉ xem thế cho biết thôi, lúc nào anh công bố rồi hẵng hay. Vâng! Tôi không dám trái lời anh, chỉ xin mượn một lời ngỏ của anh, thay cho lời kết bút ký này: "Hoàng Sa vẫn hằn trong từng người đã đặt chân lên Hoàng Sa làm nhiệm vụ giữ đảo".    

N. C.

Nguồn: Bee

Phùng Quán – Sức mạnh tất thắng của lòng trung thực và lý tưởng nhân văn

Bùi Minh Quốc

Yêu ai cứ bảo là yêu

Ghét ai cứ bảo là ghét

Dù ai ngon ngọt nuông chiều

Cũng không nói yêu thành ghét

Dù ai cầm dao dọa giết

Cũng không nói ghét thành yêu

Đấy là tuyên ngôn Sống, tuyên ngôn Thơ của Phùng Quán.

image

Đối với tôi, anh là tấm gương chiến sĩ – thi sĩ tiêu biểu hàng đầu trong cuộc chiến đấu trường kỳ cho một giá trị nhân văn cao quý nhất: con người trung thực, yêu tự do và dũng cảm chiến đấu cho tự do. Những câu thơ trên trích từ bài thơ Lời Mẹ dặn dung dị như đồng dao đi thẳng vào lòng người – mà theo tôi cần đưa ngay vào sách giáo khoa để giáo dục bồi dưỡng đức tính trung thực, tinh thần dũng cảm và lòng yêu tự do từ tuổi nhi đồng cho mọi con người. Chỉ với mấy câu có vẻ nôm na rất dễ hiểu dễ nhớ dễ thuộc nhưng thật thơ, Phùng Quán kiên quyết khẳng định: trung thực là một giá trị sinh tử đối với con người nếu muốn "được cho ra cái giống người", như từ hàng trăm năm trước cụ Tú Xương đã chúc cho "vua quan sĩ thứ người muôn nước". Và trung thực luôn phải gắn liền với tự do, đồng thời phải dũng cảm chiến đấu cho tự do, bởi vì khi đã quyết sống trung thực thì tất yếu phải đương đầu với dối trá, cũng tất yếu phải rất dũng cảm mới đương đầu nổi trong một xã hội mà dối trá đã kết thành thế lực. Và phải rất kiên trì, bởi vì cuộc chiến chống các thế lực dối trá là một cuộc chiến trường kỳ.

Trong cuộc chiến đấu trường kỳ ấy, Phùng Quán đã thắng.

Vâng, Phùng Quán đã thắng, mặc dù lúc đầu anh là một chiến sĩ tiên phong rất đơn độc. Đơn độc đến mức, khi anh cất tiếng "ghét ai cứ bảo là ghét" thì cái đáng ghét khu trú ngay ở những chốn uy nghi mà suốt bao năm ròng được cả một dàn đồng ca đại qui mô, đại hoành tráng liên tục dâng lên những lời yêu kính nồng say. Đã có rất nhiều bài viết kể rõ về giai đoạn chiến đấu đơn độc ấy của anh, tôi khỏi cần nhắc lại. Nhưng tôi cũng thấy, ngay trong những năm tháng anh đơn độc nhất, đã xuất hiện sự chia sẻ tương tri tương đắc của những người mà có thể anh không biết tên: trên báo Nhân dân, nơi từng đăng cả một bài dài của tác giả Trúc Chi (bút danh của một cán bộ cao cấp về sau đã lưu vong sang Trung Quốc và bị kết án tử hình vắng mặt) thóa mạ thậm tệ bài thơ Lời Mẹ dặn, lại mở mục LÀM ĂN THẬT THÀ để tuyên truyền giáo dục sự trung thực, trước hết là cho cán bộ, đảng viên. Và, thật tuyệt vời, năm 1986, tôi thấy hồn thơ Phùng Quán hiển thị rạng rỡ trong một chủ trương có tính nền móng mở đầu văn kiện đại hội Đảng lần thứ 6, đại hội khởi phát công cuộc đổi mới: NHÌN THẲNG VÀO SỰ THẬT, NÓI ĐÚNG, NÓI RÕ SỰ THẬT. Và năm 1987, tổng bí thư Nguyễn Văn Linh phát biểu với văn nghệ sĩ: "Dù thế nào, các đồng chí cũng đừng uốn cong ngòi bút". Lời phát biểu ấy chính là hiển thị hồn thơ Phùng Quán: "Tôi muốn làm nhà văn chân thật / chân thật suốt đời […] / Bút giấy tôi ai cướp giật đi / Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá".

Phùng Quán viết Lời Mẹ dặn năm 1957.

Trước đó, năm 1956, anh viết "Chống tham ô lãng phí". Anh chính là chiến sĩ – thi sĩ đầu tiên làm thơ chống tham ô lãng phí sau ngày hòa bình lập lại trên miền Bắc năm 1954. Bài thơ kết thúc bằng những lời kêu gọi và nguyện thề dõng dạc :

Trung ương Đảng ơi

Lũ chuột mặt người chưa hết

Đảng cần phải lập đội quân trừ diệt

Có Tôi !

Đi trong hàng ngũ tiên phong.

Tinh thần ấy, gần 40 năm sau, được Tổng bí thư Đỗ Mười khiêm tốn lắng nghe và tiếp thu, thể hiện trong bài trả lời phỏng vấn của báo Thanh niên tại cuộc họp Quốc hội ngày 16.12.1993:

THANH NIÊN – Dạ thưa, trong thảo luận vừa qua, có một số đại biểu Quốc hội cho rằng Nhà nước bất lực trong việc chống tham nhũng. Tổng bí thư nhận xét gì về ý kiến đó ?

TỔNG BÍ THƯ ĐỖ MƯỜI – Nhà nước bất lực, nhưng bây giờ Nhà nước chủ trương dân phải làm. Chúng ta đã chiến thắng được trên chiến trường. Bây giờ Chính phủ ra lệnh và toàn dân đứng dậy thì tham nhũng không thể chạy được. Chính phủ ra lệnh mà dân không hưởng ứng thì mới khó. Bây giờ Chính phủ ra lệnh thì toàn dân đứng dậy, nhất là thanh niên phải xung kích đi đầu.

Ý kiến Tổng bí thư Đỗ Mười phát biểu tại Quốc hội cách đây 18 năm, giờ đây vẫn nóng bỏng thời sự.

Bất chấp mọi khổ nạn gây ra bởi những thế lực sợ sự thật, Phùng Quán đã sống và viết trọn đời đúng như lời thơ tuyên ngôn từ thời trẻ, thật là "nhất quán tận can trường" – như một vế trong đôi câu đối mà nhà khoa học Hà Sĩ Phu tiễn anh khi anh lên đường về cõi vĩnh hằng.

Phùng Quán tiêu biểu cho sự lựa chọn sống và viết của một bộ phận văn nghệ sĩ trí thức Việt Nam hơn nửa thế kỷ qua, song hành với một sự lựa chọn khác của một bộ phận hình như đông đảo hơn mà cách đây 130 năm nhà văn Nga An-tôn Sê-khốp đã mô tả đồng thời lay tỉnh giới trí thức Nga trong truyện ngắn Người trong bao: "Nhìn thấy và nghe thấy mọi người nói dối, và để cho thiên hạ bảo anh là ngu xuẩn chỉ vì anh đã nghe lời dối trá ấy, nhẫn nhục chịu đựng những sự lăng mạ khinh miệt, không dám nói thẳng rằng anh đứng về phía những người trung thực yêu tự do; và chính anh cũng nói dối, cũng nhăn nhở cười, chỉ cốt kiếm được miếng ăn, chỉ cốt được ấm vào thân với một chức tước hèn mọn nào đó chỉ đáng giá mấy đồng xu – không, không thể sống như thế mãi được!" và chiến sĩ – thi sĩ Việt Nam Thanh Thảo cách đây 3 năm đã mô tả trong bài thơ Lại chào đất nước viết năm 2008 : "Cứ tự dán băng keo vào miệng / Con gọi Mẹ chỉ còn nghe ú ớ / Yêu Tổ Quốc chỉ còn nghe ú ớ".

Năm 2007, năm mươi năm sau Lời Mẹ dặn, Phùng Quán được tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật. Giải thưởng này chính là sự tôn vinh của đất nước, của nhân dân đối với phẩm chất chiến sĩ – thi sĩ trung thực yêu tự do và dũng cảm chiến đấu cho tự do mà Phùng Quán là đại diện tiêu biểu. Giải thưởng này chứng tỏ hùng hồn sức mạnh tất thắng của lòng trung thực và lý tưởng nhân văn.

Đà Lạt 15.01.2011.

BMQ

Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.

HT biên tập.

http://boxitvn.wordpress.com/2011/01/17/phng-qun-s%e1%bb%a9c-m%e1%ba%a1nh-t%e1%ba%a5t-th%e1%ba%afng-c%e1%bb%a7a-lng-trung-th%e1%bb%b1c-v-l-t%c6%b0%e1%bb%9fng-nhn-van/


Tư liệu: Tuyên cáo của Chính phủ và Bộ Ngoại giao Việt Nam cộng hòa năm 1974 về hành vi trắng trợn của Bắc Kinh xua quân đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam


clip_image001[12]
TUYÊN CÁO CỦA BỘ TRƯỞNG NGOẠI GIAO VIỆT NAM CỘNG HÒA VỀ NHỮNG HÀNH ĐỘNG GÂY HẤN CỦA TRUNG CỘNG TRONG KHU VỰC ĐẢO HOÀNG SA
(NGÀY 19.1.1974)

Nguyên văn:

Sau khi mạo nhận ngày 11.1.1974 chủ quyền trên hai quần đảo Hoàng – Sa và Trường-Sa của Việt Nam Cộng-Hòa, Trung cộng đã đưa Hải-quân tới khu vực Hoàng- Sa, và đổ bộ quân lính lên các đảo Cam -Tuyền, Quang -Hòa và Duy -Mộng.

Lực lượng Hải -quân Trung -Cộng gồm 11 chiến đỉnh thuộc nhiều loại và trọng lượng khác nhau, kể cả một tàu loại Komar có trang bị hỏa tiễn.

Để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ và nền an ninh quốc gia trước cuộc xâm lăng quân sự này, các lực lượng Hải quân Việt-Nam Cộng-Hòa trấn đóng trong khu vực này đã ra lệnh cho bọn xâm nhập phải rời khỏi khu vực.

Thay vì tuân lệnh, các tàu Trung-Cộng, kể từ 18.1.1974, lại có những hành động khiêu khích như đâm thẳng vào các chiến đỉnh Việt-Nam.

Sáng ngày nay, 19.1.1974 hồi 10h20, một hộ-tống hạm Trung-Cộng thuộc loại Kronstadt đã khai hỏa bắn vào khu vực hạm "Trần Khánh Dư" mang số HQ-04 của Việt-Nam Cộng-Hòa. Để tự vệ, các chiến hạm Việt-Nam đã phản pháo và gây hư hại cho hộ tống hạm Trung Cộng. Cuộc giao tranh hiện còn tiếp diễn và đang gây thiệt hại về nhân mạng và vật chất cho cả đôi bên.

Các hành động quân sự của Trung Cộng là hành vi xâm phạm trắng trợn vào lãnh thổ Việt-Nam Cộng-Hòa, và một lần nữa vạch trần chánh sách bành trướng đế quốc mà Trung Cộng liên tục theo đuổi, đã được biểu lộ qua cuộc thôn tính Tây Tạng, cuộc xâm lăng Đại Hàn và Ấn Độ trước kia.

Việc Trung Cộng ngày nay xâm phạm lãnh thổ Việt Nam Cộng-Hòa không những chỉ đe dọa chủ quyền an ninh của Việt Nam Cộng Hòa mà còn là một hiểm họa đối với nền hòa bình và ổn cố của Đông Nam Á và toàn thế giới.

Với tư cách một nước nhỏ bị một cường quốc vô cớ tấn công. Việt Nam Cộng Hòa kêu gọi toàn thể các dân tộc yêu chuộng công lý và hòa bình trên thế giới hãy cương quyết lên án các hành vi chiến tranh thô bạo củaTrung Cộng nhằm vào một quốc gia độc lập và có chủ quyền để buộc Trung Cộng phải tức khắc chấm dứt các hành động nguy hiểm đó.

Làm ngơ để cho Trung Cộng tự do tiến hành cuộc xâm lấn trắng trợn này là khuyến khích kẻ gây hấn tiếp tục theo đuổi chánh sách bành trướng của chúng và sự kiện này đe dọa sự sống còn của những nước nhỏ đặc biệt là những nước ở Á Châu.

Trong suốt lịch sử, dân tộc Việt Nam đã đánh bại nhiều cuộc ngoại xâm. Ngày nay, Chánh phủ và nhân dân Việt Nam Cộng Hòa cũng nhất định bảo vệ sự toàn vẹn của lãnh thổ quốc gia.

(Tài liệu ronéo của Bộ Ngoại giao, Sài Gòn,
Số 015/BNG/ TTBC/ TT)

TUYÊN CÁO CỦA CHÍNH PHỦ VIỆT NAM CỘNG HÒA VỀ CHỦ QUYỀN CỦA VIỆT NAM CỘNG HÒA TRÊN NHỮNG ĐẢO Ở NGOÀI KHƠI BỜ BIỂN

VIỆT NAM CỘNG HÒA

Nguyên văn:

Nghĩa vụ cao cả và cấp thiết của một chánh phủ là bảo vệ chủ quyền, độc lập và sự vẹn toàn lãnh thổ của quốc gia. Chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa cương quyết làm tròn nghĩa vụ này, bất luận những khó khăn trở ngại có thể gặp phải và bất chấp những sự phản đối không căn cứ dầu phát xuất từ đâu.

Trước việc Trung Cộng trắng trợn xâm chiếm bằng vũ lực quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam Cộng Hòa, Chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa thấy cần phải tuyên cáo long trọng trước công luận thế giới cho bạn cũng như thù biết rõ rằng:

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là những phần bất khả phân của lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa. Chánh phủ và nhân dân Việt Nam Cộng Hòa không bao giờ chịu khuất phục trước bạo lực mà từ bỏ tất cả hay một phần chủ quyền của mình trên những quần đảo ấy.

Chừng nào còn một hòn đảo thuộc lãnh thổ ấy của Việt Nam Cộng Hòa bị nước ngoài chiếm giữ bằng bạo lực thì chừng ấy Chánh phủ và nhân dân Việt Nam Cộng Hòa còn đấu tranh để khôi phục những quyền lợi chính đáng của mình.

Kẻ xâm chiếm phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về mọi tình trạng căng thẳng có thể do đó mà có.

Trong dịp này, Chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa cũng long trọng tái xác nhận chủ quyền của Việt Nam Cộng Hòa trên những hải đảonằm ở ngoài khơi bờ biển Trung Phần và bờ biển Nam Phần Việt Nam, từ trước tới nay vẫn được coi là một phần lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa căn cứ trên những dữ kiện địa lý, lịch sử, pháp lý và thực tại không chối cãi được.

Chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa cương quyết bảo vệ chủ quyền quốc gia trên những đảo ấy bằng mọi cách.

Trung thành với chánh sách hòa bình cố hữu của mình, Chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa sẵn sàng giải quyết bằng đường lối thương lượng những vụ tranh chấp quốc tế có thể xảy ra về những hải đảo ấy, nhưng nhất định không vì thế mà từ bỏ chủ quyền của Việt Nam Cộng Hòa trên những phần đất này.

Làm tại Saigon, ngày 14 tháng 2 năm 1974..

Tập san Sử Địa, tập 29

Nguồn: Nguyenxuandien Blog


Thư thỉnh nguyện của Mẹ Nấm gửi Tổng thống Barack Obama


imageJanuary 14, 2011

President Barack Obama

The White House

1600 Pennsylvania Avenue, NW

Washington, DC 20500


Dear Mr. President,

We are writing to ask the White House to halt or postpone the welcoming ceremony and the state dinner for the People's Republic of China ("PRC") president Hu Jintao on January 19, 2011 during his visit to the United States.

January 19 is the anniversary of the Chinese invasion of the Paracel Islands which had belonged to the Republic of Vietnam, then, an ally of the United States. After the fall of Saigon, China established control over the Paracel Islands.

We believe the welcoming ceremony for the Chinese leader on the day that the Vietnamese people commemorate the deaths of our fallen soldiers is an insult to the Vietnam nation, the Vietnamese-Americans living in the United States and the Vietnamese community worldwide.

The Eastern Sea (South China Sea) issue arose due to the Chinese ever ambitious claim over the entire waterway and its islands and their goal is total domination over maritime travel in the Eastern Sea.

In July 2010 Secretary of State Hillary Clinton was in Hanoi and had urged the creation of a binding code of conduct from countries with claims on the disputed islands in the Eastern Sea, including China, as well as an institutional process for resolving those claims. "The United States has a national interest in freedom of navigation, open access to Asia's maritime commons and respect for international law in the South China Sea." Mrs Clinton said. Through this statement, Mrs. Clinton has clearly articulated the United States' position.

Therefore, we believe that the United States, by receiving the PRC head of state on the anniversary of China's invasion of the Paracel Islands, will send the wrong message to China and other Asian Countries -  that aggression is rewarded.

We believe that the relationship between the United States and Vietnam could deteriorate if the state dinner is held for Mr. Hu Jintao on January 19, 2011. I also believe that the Vietnamese people will be very disappointed if the dinner is held on January 19th and simply view it as yet another instance in which the United States has abandoned its commitment to Vietnam as well as Southeast Asian region.

Please do not forget the fact that on January 19, 1974, Chinese forces had also captured an American, Captain Gerald Emil Kosh, during the battle for the Paracel Islands.

Mr. President, for the foregoing reasons, we respectfully request that you consider the postponing the visit of the PRC president to the White House and defer hosting the state dinner in Mr. Hu's honor to another date.

Respectfully,

Blogger Me Nam (Nguyen Ngoc Nhu Quynh)

————-

Bản dịch tiếng Việt của bức thư này (dành cho những bạn còn phân vân về nội dung của nó)

Ngày 14 tháng Giêng năm 2011

Tổng thống Barack Obama

Tòa Bạch Ốc

1600 đường Pennsylvania, NW

Hoa Thịnh Đốn, DC 20500.

Kính gửi ngài Tổng Thống,

Chúng tôi đồng ký tên vào thư thỉnh nguyện này để đề nghị Tòa Bạch Ốc hãy đình chỉ hoặc tạm ngưng không tổ chức lễ và tiệc đón tiếp Chủ tịch nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa – ông Hồ Cẩm Đào vào ngày 19 tháng Giêng năm 2011 trong dịp ông ta thăm viếng Hoa Kỳ.

Ngày 19 tháng Giêng là ngày kỷ niệm việc Trung Quốc xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa, đã từng thuộc chủ quyền của Việt Nam cộng hòa, một đồng minh của Hoa Kỳ. Sau khi Sài Gòn thất thủ, Trung Quốc đã chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa.

Chúng tôi tin rằng buổi lễ tiếp đón vị lãnh đạo Trung Quốc vào ngày người dân Việt Nam tưởng nhớ những người lính của mình đã anh dũng hy sinh là một sự xúc phạm đối với Việt Nam, những người Mỹ gốc Việt đang sinh sống ở Hoa Kỳ, và với tất cả những người Việt khác trên khắp thế giới.

Vấn đề Biển Đông (còn gọi là biển Nam Hải) gần đây đã sôi động lên do tham vọng tuyên bố chủ quyền cả vùng lãnh hải và những quần đảo trong đó của người Trung Quốc. Và mục đích của họ là thôn tính tất cả những tuyến đường hàng hải trên Biển Đông.

Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Hillary Clinton vào tháng Bảy 2010 đã đến Hà Nội và đã lên tiếng kêu gọi thiết lập một hiệp ước về quy tắc ứng xử trên Biển Đông giữa các quốc gia đang tranh chấp chủ quyền các quần đảo, kể cả Trung Quốc, và thiết lập một quá trình chính thức để giải quyết các tranh chấp đó. Bà Clinton đã từng tuyên bố rằng "Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ có mối quan tâm quốc gia về sự tự do đi lại, tự do tiếp cận các tuyến đường hàng hải công cộng, và tôn trọng luật quốc tế trên biển Đông". Qua lời tuyên bố này, bà Ngoại trưởng Clinton đã xác định rõ ràng thế đứng của Hoa Kỳ.

Do đó, chúng tôi tin rằng Hoa Kỳ với việc đón tiếp vị lãnh đạo của Trung Quốc vào dịp kỷ niệm ngày Trung Quốc xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa, sẽ gửi một thông điệp sai lầm đến với Trung Quốc và các quốc gia vùng Đông Nam Á rằng thái độ hung hăng này đã được ca ngợi.

Chúng tôi tin rằng mối bang giao giữa Hoa Kỳ và Việt Nam có thể sẽ bị ảnh hưởng nếu buổi quốc tiệc này được tiến hành để đón ông Hồ Cẩm Đào vào ngày 19 tháng Giêng năm 2011. Chúng tôi cũng tin rằng người Việt ở khắp nơi sẽ rất thất vọng nếu buổi tiệc này sẽ diễn ra và xem đó là một hành động tiêu biểu cho việc Hoa Kỳ bỏ rơi những cam kết đối với Việt Nam cũng như cả vùng Đông Nam Á.

Xin ngài Tổng thống hãy đừng quên rằng vào ngày 19 tháng Giêng năm 1974, quân đội Trung Quốc cũng đã bắt giữ một người Mỹ trong trận hải chiến Hoàng Sa, đó là Đại úy Gerald Emil Kosh.

Kính thưa ngài Tổng thống,

Vì những lý do đã nêu trên, chúng tôi thành kính yêu cầu ngài hãy xét lại và dời ngày viếng thăm Tòa Bạch Ốc của vị Chủ tịch Trung Quốc cũng như dời ngày cử hành buổi tiệc đón tiếp ông Hồ Cẩm Đào sang một ngày khác.

Kính bút,

Blogger Mẹ Nấm (Nguyễn Ngọc Như Quỳnh)

Mọi người có thể ký online tại đây:

Thepetitionsite

Tác giả bức thư gửi trực tiếp cho BVN nhờ đăng lên để rộng đường dư luận.

http://boxitvn.wordpress.com/2011/01/17/th%c6%b0-th%e1%bb%89nh-nguy%e1%bb%87n-c%e1%bb%a7a-m%e1%ba%b9-n%e1%ba%a5m-g%e1%bb%adi-t%e1%bb%95ng-th%e1%bb%91ng-barack-obama/


13 tháng 1 2011

CƠ ĐỒ CỦA TỔ TIÊN

VÁ LẠI CƠ ĐỒ CỦA TỔ TIÊN

Góp Nhặt mãnh tim để vá trời

Vá mãnh cơ đồ rách tả tơi

Vá hồn dân tộc đang quằn quại

Vá nỗi đau thương đến ngập trời


Ta vá giang san vá mãnh đời

Cho dầu thịt nát với xương rơi

Cho dầu bão táp đang vần vũ

Vá mãnh hồn ta đang tã tơi


Dẫu cảnh can qua đến ngất trời

Thăng trầm ơi hỡi vận nước tôi

Gieo neo sóng dữ con thuyền nhỏ

Ta nguyện vá trời giữa biển khơi


Chí sỹ đâu rồi chí sỹ ơi !

Nam quan Việt cộng bán mất rồi

Hoàng sa giặc chiếm còn đâu nữa

Cờ vàng ta vá lại đi thôi


Lê Chân


THƠ CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2011


Chúc ai xa vạn Lý,

Mừng Hội lớn quê nhà.

Năm nay là quyết định,

Mới thỏa chí dân ta.

Vạn gian nan quyết lòng,

Sự việc sẽ hanh thông.

Như sức mạnh toàn dân,

Ý dân là ý Trời.


Đấu tranh giành Tổ quốc.

Tranh vẽ bức Tiên Long,

Thăng hoa hồn đất nước.

Tiến bước theo tiền nhân,


Diễn đạt tấm chân tình.

Biến đau thành sức mạnh,

Hòa máu nóng liệt oanh.

Bình an cho dân tộc,


Nhân ái trải tấm lòng.

Quyền làm người ta quyết,

Giành giữ dãy non sông.

Lại một trang sử mới,


Tiến tới xây hòa bình.

Hành động trong tiên quyết,

Giải phóng vạn sanh linh.

Thể theo lời kêu gọi,

Đảng ác phải tiêu vong.

Cộng nô phải trả lại,

Sản nghiệp của Núi Sông.

Lê Chân.


PHONG TRÀO PHỤ NỮ VIỆT NAM HÀNH ĐỘNG CỨU NƯỚC

CHO QUÊ HƯƠNG

MÁU LỆ CHO QUÊ HƯƠNG

 

Thơ của tôi chính là suối lệ,

Là vết thương đang rỉ máu trong lòng.

Là tiếng nấc tận hồn tôi uất nghẹn,

Hòa trong tim rực lửa hờn căm.

 

Thơ của tôi chính là tiếng thét,

Xé không gian về lại quê nhà.

Cùng đồng bào tôi trong ngày hội mới,
Tổ Quốc ơi! Mãnh liệt réo hồn tôi.

 

Thơ của tôi ướp bằng nước mắt,

Khóc quê nhà đang quằn quại thê lương

Hỡi đồng bào! Hỡi Tổ Quốc thân thương!

Ta liều chết để muôn người được sống.

 

Tổ Quốc ta, phải chính tay ta giành lại,

Dù phải đánh đổi bằng tất cả máu xương.

Đồng bào ơi! Ta quyết chọn con đường,

Con đường máu – là con đường cứu nước.

 

Tiền nhân ta bao đời lao phía trước,

Giặc vào đây dày xéo núi sông nhà.

Giặc vào đây dày xéo mả ông cha,

Bọn qủy đỏ đang dẫm chà đất nước..

  

Quê hương tôi ngập tràn bao tiếng nấc,

Biến đau thương thành sức mạnh đi thôi.

Cùng tòan dân ta xây mộng vá trời,

Vung kiếm thép giữa biển trời dậy sóng

Xưa tiền nhân cỡi voi giết giặc,

Dưới trăng soi bao độ tuốt gươm mài.

Tiếc kiếp này ta không được làm trai,

Để chí cả được tung hoành tứ hải.

 

Thân nhi nữ nhưng ta nào há ngại,

Bão táp phong ba vùi dập cuộc đời.

Hồn Trưng Vương đang trổi dậy nơi nơi,

Gương ái quốc ta soi đường cứu nước.

 

Lê Chân

04 tháng 1 2011

Lời chúc gửi người


 Nghe mưa nặng hạt ngoài song
Mùa Xuân này nữa còn mong trở về
Ngày xưa từ tháng tư chia…
Một trang huyết sử còn kia não nùng
Trước thềm năm mới hoài mong
Đón Xuân hiu quạnh tấm lòng hoài hương
Cầu mong bè bạn than thương
Mùa Xuân hy vọng vẫn đương tràn trề
Xứ người tuyết đổ bên hè
Giữ sao ấm đượm tình quê tình người
Trước thềm năm mới tới rồi
Chúc mừng gửi đến bạn…người gần xa:
Tuổi xuân ai cũng đã qua
Mong sao cứ mãi như là năm xưa
Trời còn mưa nắng đổi mùa
Chúc mừng bạn cứ như chưa … chẳng già !!!
Chúc Mừng Tất Cả Bạn Ta
Ngọc Bích.

02 tháng 1 2011

CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ

Anh nói rằng "Việt Nam Không Bình Yên
khi còn có CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ"

Nầy anh hỡi, hãy lắng nghe cho rỏ
Anh lầm đường lạc lối đã bao năm
Là bấy lâu nước Việt khổ vô ngần
Dưới ngọn cờ sao vàng nhuộm máu đó
Lá hiệu kỳ của rợ hồ, giặc cỏ
Của lũ người khát máu, sống vô lương
Của cường đồ tàn phá cả quê hương:
Dâng Bảng Giốc Nam Quan cho tàu cộng
Của đám bạo quyền tham ô nhũng loạn
Dựng lao trường đày đọa những lương dân
Xây trại tù hành hạ kẻ bạc phần,
Người ngã ngựa vì vận suy đất nước !

Với óc văn nô anh nào thấy được
Những đau thương thống khổ của dân mình
Những hoang tàn đổ vở với điêu linh
Mà cộng phỉ luôn dối lừa bưng bít
Luôn tuyên truyền và "động viên"thù nghịch
Dày xéo nhân dân, bảo vệ cường đồ
Hận thù trí thức, đào tạo văn nô
Phá tôn giáo, tôn thờ tên quốc tặc

Này anh hỡi, quay về, đừng theo giặc
Hãy lắng nghe tiếng gọi của sơn hà
Hãy quay về đoàn kết với dân ta
Cùng nổi dậy để diệt tà cứu nước
Cùng đồng bào tay trong tay tiến bước
Phá hết gông cùm, đòi nợ nhân dân
Đòi nhà, đòi đất, đòi lại mộ phần
Của cha ông bị rợ hồ cướp đoạt

Hãy cùng nhau ta đứng lên đồng loạt
Chống bọn độc tài, tham nhũng, dâm ô
Dẹp tan cộng đảng – một lũ cường đồ
Đem tự do an bình cho đất nước!

Hãy đứng lên, này anh, đừng khiếp nhược
Xé lá cờ đẩm máu của quê hương
Dựng lại cờ vàng trên khắp nẻo đường,
Cờ tổ quốc : nền vàng ba sọc đỏ
Cờ Trưng, Triệu phất ngàn năm xưa đó
Khiến bắc quân phải khiếp vía kinh hồn
Lá quốc kỳ linh hiển của Lạc Long
Vẫn tồn tại với ngàn năm lịch sử
Ngọn quốc kỳ mà rợ hồ, cộng phỉ
Luôn lo âu, khiếp sợ, KHÔNG BÌNH YÊN

Về đi anh với tổ quốc, dân hiền !

 

Trần Chiêu Yên


Hỏi Anh


Thắm thoát tháng Tư đã đến rồi 
Ngoài sân lác đác cánh đào rơi 
Ngậm ngùi nhớ qúa trời quê mẹ 
Anh hỡi, cho tôi hỏi mấy lời!

Anh nói rằng anh "giải phóng" tôi 
Mà sao khốn khổ quá anh ơi 
Cha đi "cải tạo" ngoài phương Bắc 
Mẹ sống lầm than giữa chợ đời

Anh nói rằng ta có tự do 
Mà sao người sống kiếp co ro 
Thuyền neo bãi vắng chờ đêm xuống 
Vượt biển mù khơi lánh rợ hồ

Anh nói quê ta giờ "đổi mới" 
Mà sao độc đảng vẫn còn đây 
Mà sao nhũng lại nhiều như mối 
Đục khoét quê hương suốt tháng ngày!

Anh bảo dân ta no ấm rồi 
Mà sao đem bán cả con người 
Thanh niên "xuất khẩu" làm lao dịch 
Thiếu nữ nô tình chốn dặm khơi !

Anh bảo rằng anh trí tuệ cao 
Mà sao thua kế lũ quân Tàu 
Nam Quan, Bản Giốc không còn nữa 
Mất đất, này anh, có thấy đau !?

Anh ơi, mở mắt nhìn cho rõ 
Chủ nghĩa hoang đường, hãy lánh xa 
Cộng sản rõ là loài quỷ đỏ 
Phá tan, đập nát cả sơn hà !

Nhìn kia! Dân chúng quá lầm than 
Thảm thiết kêu oan khắp xóm làng 
Bãi thị đình công, giành sự sống 
Quay về, anh hõi, với nhân dân

Này anh bộ đội với công an 
Xin hãy một lòng với quốc dân 
Quay súng triệt tiêu phường cộng đảng 
Cứu người dân Việt khỏi gian nan !

Trần Chiêu Yên


“KẺ THÙ TỔ QUỐC”


Khi nói lên tiếng nói của lương tâm 
Chống lại bạo tàn, ác ôn, vô trí 
Chống lại độc tài, tham ô, đảng trị 
Anh cho rằng tôi "thù hận quê hương"

Khi dân oan rần rộ kéo xuống đường 
Biểu tình chống bọn giành nhà cướp đất 
Anh cho họ là "nghịch thù DÂN TỘC", 
"Phá quê hương" và "phản lại nhân dân" !

Khi người dân tố cáo cộng hung tàn 
Anh bảo họ là bọn người "qúa khích" 
(Nhà nước anh coi họ là thù địch 
Đáng bỏ tù và tra tấn dã man!)

Này anh hỡi, đừng lý luận bắt quàng: 
Biến dân oan thành "kẻ thù đất nước"! 
Luận cứ ấy điêu ngoa không nghe được 
Lối tuyên truyền, lừa phỉnh qúa ngây ngô

Tôi khuyên anh hãy bỏ thói hàm hồ 
Trở về với QUÊ HƯƠNG và DÂN TỘC 
Nghe tiếng lương tâm: Phục vụ tổ quốc 
Quên hận thù, "hòa giải" với dân oan !

Lắng nghe đây! Hỡi những kẻ lạc đàng 
Hãy nhìn rõ QUÊ HƯƠNG, DÂN TỘC!

QUÊ HƯƠNG ta gồm cả vùng Bản Giốc 
Từ Nam Quan cho đến tận Cà Mau 
Cha ông ta mảnh liệt chống quân Tàu 
Cương quyết giữ gìn biên cương lãnh thổ

QUÊ HƯƠNG không phải là phủ bắc bộ 
Chẳng phải là bọn Minh, Giáp, Duẩn, Đồng 
Cũng chẳng là đảng cộng, đám cuồng ngông 
Hay Triết, Dũng, bọn buôn dân bán nước

QUÊ HƯƠNG ta, dãy non sông gấm vóc 
Với kinh thành: Hà nội, Huế , Sài-Gòn 
Và địa danh như Quảng Trị, Vĩnh Long 
Chớ chẳng phải thành hồ, Leningrad !

Quê hương ta, bức địa đồ vừa rách nát 
Mất Nam Quan, Bản Giốc, đảo Trường sa 
Làng xóm ta vang vội tiếng rên la 
Của lương dân khóc mất nhà mất đất !

DÂN TỘC ta biết thờ Trời, kính Phật 
Chứ không là qủy đỏ, lủ tam vô 
Đốt sách, bắt sư, đóng cửa nhà thờ 
Đày tu sĩ , chiếm chùa, đào nghĩa địa

DÂN TỘC ta trọng luân thường đạo nghĩa 
Chứ không gian tham, tráo trở lọc lường 
Bán đàn bà con gái khắp mười phương 
Dưới chế độ nhà nước anh "quản lý" !

Này anh hỡi, mở mắt nhìn cho kỹ 
Ai tham tàn làm tan nát QUÊ HƯƠNG ? 
Ai đàn áp dân khốn khổ xuống đường 
Ai cướp đất, buôn lao nô, bán nước

Ai đã cắt Nam Quan và Bản Giốc 
Đem biên cương, hải phận hiến quân Tàu 
Ai hận thù để dân Việt thương đau 
Đấy, kẻ thù của QUÊ HƯƠNG, DÂN TỘC !

CHÍNH CỘNG SẢN LÀ "KẺ THÙ TỔ QUỐC !"

Trần Chiêu Yên  
07/19/2007