Bauxite Việt Nam

Vietland

Đài Á Châu Tự Do

24 tháng 9 2012

Không thể chấp nhận sự thỏa hiệp ươn hèn ấy!

Không thể chấp nhận sự thỏa hiệp ươn hèn ấy!

Hà Văn Thịnh (BoxitVN) - Tôi viết những dòng này trên giường bệnh, bằng một tay, tay trái; và, với bộ nẹp cố định do xương sống bị gãy (suốt hai tháng, tức 55 ngày nữa) – có nghĩa là đau đớn vô cùng! Nhưng, những cơn đau do bệnh tật, tai nạn giày vò chẳng đáng gì so với nỗi uất ức, xót xa bởi ý nghĩ day dứt triền miên rằng dường như đảng ta trong thời gian qua đang phạm phải không ít những sai lầm; thậm chí, ngày càng nghiêm trọng hơn...? Xuất phát từ những trăn trở trên, mà 'giọt nước tràn ly' là dòng tin trên Tân Hoa Xã ngày 21.9.2012: "Việt Nam – Trung Quốc 'đồng ý nhiều thỏa hiệp quan trọng về biển'"; tôi buộc phải viết để bày tỏ ý kiến và mong mỏi sẽ nhận được phản hồi tích cực từ Hội nghị Ban chấp hành Trung ương Đảng, bởi, dẫu có nghi ngờ hay chê bai cách nào đi nữa – các vị cũng là tinh hoa của đất nước; nơi quyền lực cuối cùng có thể hy vọng về một sự đổi thay...

Trước hết, chuyện cũ mà mới là cách mà đảng (với nghĩa lãnh đạo tối cao, biết và giải mọi chuyện) đối xử với những người biểu tình yêu nước. Tôi đọc sách từ cổ chí kim chưa thấy ở đâu, thời nào mà yêu nước trên chính quê hương mình, có chính quyền của mình, mà lại bị đàn áp... ngay cửa nhà mình! Tại sao Trung Quốc cho phép người dân sống dưới ách cai trị của họ biểu tình chống Nhật mà ta lại bắt bớ? Chỉ chừng đó thôi cũng đủ để hiểu sự sai lầm của các vị đã đến mức của giới hạn rồi.

Là một tiện dân, tôi không thể nào hiểu nổi điều mà Tân Hoa Xã chính thức thông báo, bởi cái lẽ tối giản của hai từ THỎA HIỆP nhất thiết phải có nguyên tắc của nó, nếu "Chính phủ trung thành với lợi ích quốc gia" như bản kiểm điểm của CHÍNH PHỦ ĐÃ NÊU RA (chưa có tiền lệ), thì thỏa hiệp phải bao gồm trình tự:

1/ Nước sai phạm phải nhượng bộ trước hay chí ít, không làm tăng thêm sự càn rỡ vốn có. Đằng này, họ vừa nói thỏa hiệp thì ngay lập tức "Trung Quốc lại hoành hành ở biển Việt Nam" (vnMedia.vn, 18:18, 22.9.2012) (?!).

2/ Trong ngôn từ ngoại giao có sự TÔN TRỌNG, chẳng ai đi kể với người khác rằng 'chúng tôi' đã thỏa hiệp. Một khi dùng từ đó, chẳng khác gì đánh vào mặt BẠN, vì ai chẳng biết TQ chẳng bao giờ Đại Hán thỏa hiệp nếu họ không thua kém, yếu hơn (giống như hồi họ phải quỳ gối trước Liêu, Kim, thế kỷ X, XI). Có thể "dịch" dòng tin của Tân Hoa Xã là: Nhé nhé, nhé, mọi người xem cho kỹ nhé, Việt nam thỏa hiệp tức là họ sai trong vấn đề tranh chấp biển đảo rồi nhé...

3/ Tôi không thể hiểu nổi Chính phủ kiểm điểm kiểu gì mà những sai lầm trầm trọng trong quản lý kinh tế, trong cơ cấu nhân sự..., đưa nền kinh tế đất nước đến chỗ 'ngàn cân treo sợi tóc' (Hồ Chủ tịch) mà lại nói về hai chữ TRUNG THÀNH? Chỉ thiếu một phần triệu của hai chữ đó thôi cũng không thể nào xứng đáng là Chính phủ đại diện cho dân. Nói như thế chẳng khác gì một người đàn bà ngoại tình về rồi sáng hôm sau hét toáng lên với chồng là ta đây chung thủy lắm.

Sắp tới đây nghe nói Hội nghị Ban chấp hành Trung ương Đảng sẽ họp, chúng tôi (những người dân) mong mỏi đảng trả lời một cách rõ ràng xem lợi ích nhóm là ai, ai cõng rắn cắn gà nhà như Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang đã nói. Ai mà không biết chẳng có phó thường dân nào làm nổi cái việc đó...

Tôi xin dừng ở đây vì mỏi tay, tức ngực quá (máy tính kê trên ngực). Bình thường tôi viết chừng này khoảng hơn 30 phút, bây giờ là 5 lần rồi, mỗi lần hơn 1 tiếng đồng hồ. Nói như thế để thấy rằng, dù chưa dám coi là tâm huyết nhưng người dân Việt Nam đang lo và đau cho vận nước, tương lai vô cùng...

Kính!

Quảng Trị, 23.9.2012

Hà Văn Thịnh

Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/khong-chap-nhan-su-thoa-hiep-uon-hen-ay.html

14 tháng 9 2012

Cưỡng chế ngôn ngữ

Cưỡng chế ngôn ngữ

Nguyễn Hưng Quốc - Ở Việt Nam, mấy năm gần đây, có một chữ khá thịnh hành và thường gây xôn xao dư luận: "cưỡng chế đất đai". Nhưng việc cưỡng chế ấy không phải chỉ giới hạn ở chuyện đất đai. Từ lâu, chính quyền đã có một hình thức khác: cưỡng chế ngôn ngữ. Hình thức cưỡng chế ấy có nhiều biểu hiện.

Thứ nhất, nhà cầm quyền cộng sản sử dụng ngôn ngữ như những nhãn hiệu để phạm trù hóa kẻ thù. Ngày xưa, thời kháng chiến chống Pháp, đó là những chữ "thực dân", "Việt gian", "địa chủ", "cường hào" và "tư sản"; sau, thời chiến tranh Nam Bắc, đó là những chữ "đế quốc", "chủ nghĩa thực dân mới", "Mỹ ngụy", "bù nhìn", "tay sai", "ác ôn", "phản quốc" và "phản động"; sau năm 1975, "chủ nghĩa bá quyền", "chủ nghĩa bành trướng", "tư sản mại bản", "tàn dư của chủ nghĩa thực dân" và "phản động"; gần đây, thêm hai khái niệm mới: "diễn tiến hòa bình" và "âm mưu của các thế lực thù địch quốc tế". Đi đôi với các từ ngữ ấy ấy là vô số các ẩn dụ nhằm phi nhân hóa kẻ thù: "sài lang", "lang sói", "ác thú", "quỷ dữ", v.v.

Những nhãn hiệu ấy có ba chức năng chính: một, để chụp mũ bất cứ người nào đi ngược lại chủ trương của họ; hai, để phi nhân hóa kẻ thù: kẻ thù tồn tại không phải như những con người mà là như những khái niệm, do đó, việc tiêu diệt kẻ thù không còn nằm trong phạm trù đạo đức thông thường nữa; và ba, để dựng lên những con ngáo ộp hầu một mặt, dù dọa dân chúng; mặt khác, biện minh cho những chính sách cứng rắn, thậm chí, có tính chất khủng bố của họ. Chức năng thứ ba là thuộc tính của mọi chế độ độc tài: Họ luôn luôn cần kẻ thù, cần văn hóa chiến tranh. Nếu không có kẻ thù thì họ thêu dệt ra kẻ thù. Bóng ma của kẻ thù là một cách để vừa tập trung quyền lực vừa đánh lạc hướng dư luận. Đối diện với cái bóng ma đầy đe dọa ấy, dân chúng nói chung dễ dàng gác bỏ mọi sự hoài nghi hay ý hướng phản kháng.

Thứ hai, đặc biệt suốt cả hai cuộc chiến tranh, 1946-54 và 1954-75, là quân sự hóa các hoạt động ngôn ngữ trong đời thường. Văn học nghệ thuật biến thành hoặc "chiến trường" hoặc "mặt trận" hoặc "trận tuyến"; tác phẩm là "vũ khí"; viết lách là "tiến công"; "nhà thơ cũng phải biết xung phong"; "viết bài thơ trên báng súng"; "vóc nhà thơ đứng ngang tầm chiến lũy / bên những dũng sĩ diệt xe tăng ngoài đồng và hạ trực thăng rơi"; giới cầm bút biến thành "đội ngũ", hình thành nên cái gọi là "đội quân văn nghệ" hay "lực lượng sáng tác", ở đó mọi người đều là những "chiến sĩ cầm bút" và đều tuân theo một "cương lĩnh chiến đấu" và cùng nhau "hiệp đồng chiến đấu". Thơ trào phúng được xem là một "binh chủng đặc biệt" trong khi các bài ký sự hôi hổi sức nóng của đời sống thực được xem là một "mũi xung kích" hoặc "mũi nhọn tiến công" của nền văn học mới. Một nhà thơ hay một nhà văn trung thành với một vùng sáng tác nào đó thì được gọi là "bám trụ"; đi tiên phong trong một lãnh vực nào đó thì biến thành "ngọn cờ"; tập trung vào việc đả kích địch thì được ví với việc "nổ súng"; thường xuyên phê phán địch thì được biểu dương là "nắm thắt lưng địch mà đánh". Trong thơ, có những "bài thơ rực lửa chiến đấu"; trong âm nhạc, có "tiếng hát át tiếng bom".

Vượt ra ngoài phạm vi văn học, ở các lãnh vực khác, cũng thế. Một đám đông, dù chẳng liên quan gì đến quân sự, cũng được gọi là "đội quân": "đội quân thất nghiệp". Làm quang đất đai thì gọi là "giải phóng mặt bằng". Một chương trình có nhiều người tham gia và được nhà nước cổ vũ thì được gọi là "chiến dịch" (ví dụ: "chiến dịch làm sạch đường phố"). Ngày mở đầu của những chiến dịch như vậy thường được gọi là "ra quân" ("Hà Nội ra quân chống ùn tắc giao thông"). Trấn giữ một địa điểm nào đó để làm nhiệm vụ, cho dù chỉ là nhiệm vụ phòng chống lũ lụt, cũng được gọi là "đóng chốt" hay "trực chiến" ("Chính quyền, các cơ quan chủ quản đã cử người đóng chốt, trực chiến tại những địa điểm nhiều nguy cơ lũ tràn về") (1). Cách thức ăn uống đặc biệt cho một loại người nào đó trở thành "chế độ" ăn uống. Tự mình dằn vặt suy nghĩ để đi đến một quyết định quan trọng nào đó thì được gọi là "đấu tranh tư tưởng". Tố Hữu có hai câu thơ tả một cánh đồng hợp tác xã ở miền Bắc: "Hãy xem! Đồng ruộng cũng chỉnh tề thế trận / Lúa đứng thẳng hàng quyết tâm năm tấn." Một nhà thơ nào đó, hình như là Trinh Đường, có câu thơ tả tình yêu: "Tình yêu anh, em ạ, cũng lên nòng."

Thứ bahành chính hóa ngôn ngữ. Ở xã hội nào cũng có lớp từ vựng hành chính riêng. Xưa, có các từ sớ, tấu, chiếu, chỉ, bẩm, báo, trình, với những "quan", những "cụ", những "thầy" các loại. Xã hội ngày nay cũng vậy. Cũng có "cán bộ", có "đồng chí", có "báo cáo", có "phương án giải quyết", có "đăng ký" và "quản lý", v.v. Chỉ có vấn đề là, khác với các nơi và thời khác, dưới chế độ cộng sản, lớp từ hành chính ấy cứ tràn ra đời sống hàng ngày. Ở mọi nơi. Kể cả những nơi quan hệ giữa người và người không có chút hành chính gì cả.

Cũng có khi đó là chủ trương chung của nhà cầm quyền: Để xây dựng một xã hội mới với những con người mới, và đặc biệt, những quan hệ mới, người ta cổ vũ việc sử dụng lớp từ hành chính trong mọi trường hợp. Bạn bè là "đồng chí" của nhau. Những người "đồng chí" ấy không chuyện trò với nhau: Họ "trao đổi" hoặc "báo cáo" cho nhau, rồi "tự phê" và "phê bình" nhau. Sau những "báo cáo" và những "phê bình" ấy, người ta không cần hiểu rõ: Người ta chỉ cần "quán triệt". Nếu một người còn hoang mang, người khác sẽ tiếp tục giúp "đả thông tư tưởng". Con trai và con gái không gặp nhau: họ "phát hiện" ra nhau; họ không yêu nhau: họ có "quan hệ tình cảm" với nhau; họ không làm đám cưới với nhau, họ chỉ "đăng ký kết hôn". Ngày xưa, chỉ có các nhà tư tưởng mới "tư duy" (Tôi tư duy vậy tôi hiện hữu, "Cogito ergo sum", Descartes), bây giờ, trong quần chúng, ai cũng "tư duy" nên mặt mày ai cũng "khẩn trương" và cũng đầy "bức xúc", nhất là khi gặp một "sự cố" gì đó mà người ta chưa có "phương án giải quyết".

Việc hành chính hóa ngôn ngữ ấy làm xóa mờ ranh giới giữa cái riêng và cái chung, tính chất cá nhân và tính chất tập thể, kích thước xã hội và kích thước chính trị trong đời sống con người. Từ cái nhìn bên ngoài, chúng ta dễ thấy việc hành chính hóa ngôn ngữ ấy là một sự hài hước, thậm chí, lố bịch, do đó, nó trở thành đề tài của các truyện cười nhạo báng chế độ, kiểu nói chuyện với bố mẹ hay anh em bạn bè mà dùng chữ "báo cáo"; xin kết hôn mà dùng những chữ to tát như "đăng ký" hay "quản lý đời em"; hối thúc một người nào đó mà dùng chữ "hãy khẩn trương lên"… Tuy nhiên, từ cái nhìn trong cuộc, với việc phổ cập của lớp từ vựng hành chính trong đời sống hàng ngày như vậy, nhà cầm quyền đã thành công trong việc nhồi sọ quần chúng, biến mọi người thành một thứ công cụ như được đúc ra từ một cái khuôn duy nhất: người ta không còn sự riêng tư và sự độc đáo nữa.

Thứ tưtạo nên những từ mới hoặc áp đặt lên các từ cũ một nội dung mới hoàn toàn trái ngược hẳn với hiện thực vốn có. Ví dụ cho loại này nhiều vô cùng: thay cho chữ "trại tù", họ gọi là "trại học tập" hay "trung tâm phục hồi nhân phẩm"; thay cho chữ "nhồi sọ", họ gọi là "cải tạo tư tưởng"; thay vì gọi thẳng là tịch thu đất đai của địa chủ, họ dùng chữ "cải cách ruộng đất"; thay vì gọi thẳng tịch thu tài sản của người giàu, họ gọi là "đánh tư sản"; thay cho chữ "làm quan", họ tự xưng là "đầy tớ nhân dân"; thay cho chữ "độc tài", họ lại gọi là "làm chủ tập thể"; cán bộ đồi trụy, thay vì nói đồi trụy, họ dùng chữ "hủ hóa"; đối với hiện tượng tham nhũng hay thoái hóa của đảng viên, thay vì dùng chữ "nhiều", họ dùng chữ "không ít" hoặc "một bộ phận"; thay vì thừa nhận thất bại trước các thử thách, họ dùng cách nói "từng bước khắc phục"; thay vì "bắt lính", họ gọi là "đi nghĩa vụ quân sự"; thay vì nói đánh chiếm Campuchia, họ nói họ đang làm "nghĩa vụ quốc tế"; thay vì nói "bế tắc", họ dùng chữ "hạn chế tất yếu"; những gì họ thích thì họ gọi là "bản chất" và "khách quan"; những gì không thích thì họ gọi là "hiện tượng" và "chủ quan".

Gọi như thế, người ta bất chấp cả sự thật. Chủ nghĩa cộng sản đã sụp đổ trên phạm vi toàn thế giới và những mặt trái của nó đã được vạch trần và đã trở thành hiển nhiên với mọi người, họ vẫn tiếp tục gọi nó là "tiến bộ", là "đỉnh cao", là "ưu việt" và là "quy luật phát triển" của lịch sử. Không có tự do bầu cử và cũng không có bất cứ một cuộc trưng cầu dân ý nào, người ta vẫn khăng khăng nhân danh "ý nguyện của toàn dân" để duy trì sự độc quyền lãnh đạo của mình. Suy nghĩ cũ mèm mà vẫn cứ ba hoa là "đổi mới tư duy". Gần đây, họ gọi các cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội và Sài Gòn là các cuộc "tụ tập tự phát" của quần chúng; tàu Trung Quốc đâm nát tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam ngoài Biển Đông được gọi là "tàu lạ"; những vấn đề nhà cầm quyền không muốn nghe thì gọi là "nhạy cảm", v.v.

Có thể nói, với những cách dùng từ hoặc định nghĩa từ ngang ngược như vậy, người ta tiến hành một cách quy mô, kiên trì và có hệ thống một cuộc cưỡng chế trong lãnh vực ngôn ngữ. Hậu quả là nó làm thay đổi hẳn ý nghĩa của rất nhiều từ quen thuộc hoặc làm cho chúng trở thành rỗng tuếch, không còn mang một ý nghĩa gì cả. Những chữ như "cách mạng", "giải phóng", "công bằng", "tự do", "dân chủ", "nhân quyền", "tiến bộ", "phát triển", "đỉnh cao trí tuệ", "làm chủ tập thể", "quần chúng", "nhân dân", thậm chí, cả chữ "yêu nước"… đều nằm trong trường hợp như thế. Ngay cả những chữ đơn giản như "đúng" và "sai", "thật" và "giả", "tiến bộ" và "lạc hậu", "tốt" và "xấu"… cũng không còn nguyên nghĩa của chúng nữa. Trong các cặp đối lập ấy, khái niệm thứ nhất bao giờ cũng được sử dụng cho đảng, hoặc rộng hơn chút, cho "phe ta"; còn khái niệm sau bao giờ cũng thuộc về phe địch. Không có ngoại lệ. Đã là địch thì phải sai, phải giả, phải xấu và phải lạc hậu. "Ta" thì, ngược lại.

Trong cuốn phim tài liệu Chuyện tử tế, Trần Văn Thủy đi hỏi ý nghĩa hai chữ "tử tế" và "vĩ đại", hầu như ai cũng lúng túng. Bây giờ thử hỏi những người Việt Nam bình thường những từ như "tình hữu nghị" hay "láng giềng tốt" trong quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc thực sự có nghĩa là gì, hẳn ai cũng thấy hoang mang. Khi những người yêu nước, vì công phẫn trước những thái độ uy hiếp ngang ngược và trắng trợn của Trung Quốc xuống đường biểu tình, bị chính quyền, cũng nhân danh lòng yêu nước, trấn áp, đánh đập, bắt bớ, sỉ nhục và bị xem như một "thế lực thù địch", người ta không còn thấy đâu là ranh giới giữa yêu nước và bán nước nữa. Bài thơ "Lẫn lộn lung tung" của Bùi Giáng, làm trước năm 1975, có giá trị như một sự tiên tri:

Tôi gọi Mỹ Tho là Mỹ Thỏ
Mỹ Thọ muôn đời là Lục Tỉnh hôm nay
Tôi gọi Sóc Trăng là Sóc Trắng
Gọi người sương phụ gái thơ ngây.


________________________

Chú thích:

1. Ví dụ này và ví dụ trên được dẫn lại từ bài "Dấu vết chiến tranh trong tiếng Việt" của Nguyễn Đức Dân trên báo Sài Gòn Tiếp Thị ngày 2.9.2012

Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/cuong-che-ngon-ngu.html

Giới cầm quyền hiện: cái gì bán được thì cứ bán mặt kệ... lời oán thán trên mỏ sắt

Giới cầm quyền hiện: cái gì bán được thì cứ bán mặt kệ... lời oán thán trên mỏ sắt

Âu Vượng (Diễn Đàn Công Nhân) - "Trong chiến tranh CS luôn tuyên truyền công nhân , nông dân là giai cấp lãnh đạo để kêu gọi hy sinh xương máu nhiều nhất. Còn trong hòa bình thì chúng cướp đất ruộng, đẩy nông dân trôi vạt đến những thành phố lớn bán sức lao động rẻ mạt để kiếm cái ăn. 

Ngày nào cộng sản còn cầm quyền, thì ngày đó quyền lợi của người lao động còn bị bóc lột, nông dân còn bị mất đất, và người dân sẽ không có tự do" (THÀNH ĐÔ).

Người dân các xóm: Nà Đoỏng, Nà Lũng của xã Duyệt Trung, thị xã Cao Bằng (Cao Bằng) đang oằn mình chống chọi với chuyện thiếu lương thực, khói bụi, ô nhiễm... Nguyên nhân người dân đưa ra là do mỏ sắt, mỏ đá nơi đây "hành" họ hàng chục năm qua.

Ruộng mất, dân đói

Chúng tôi tìm đến xóm Nà Lũng, xã Duyệt Trung, thị xã Cao Bằng, nơi được coi là trung tâm của mỏ sắt Nà Lũng thuộc Cty CP Khoáng sản và Luyện kim Cao Bằng. Từ khi mỏ này đi vào khai thác rầm rộ từ những năm 1993 của thế kỷ trước, đã góp phần xô đẩy cuộc sống sung túc, yên bình của người dân xưa kia, khiến họ đi dần vào đường cùng, ngõ cụt của sự tăm tối và thiếu thốn. 

Trên đường vào xóm Nà Lũng chỉ thấy công trường khai thác quặng sắt tan hoang, với những trạm gác kiên cố. Bốt bảo vệ có người ngồi trực 24/24 giờ để kiểm soát sự xuất hiện của người lạ. Ai muốn đi vào xóm Nà Lũng phải có giấy giới thiệu của Cty CP Khoáng sản và Luyện kim Cao Bằng, hoặc chí ít cũng phải có cái "gật đầu" của bảo vệ thì mới qua nổi trạm kiểm soát ngặt nghèo này. 

Sau khi khai thác hết quặng sắt, moong bỏ hoang hóa nhiều năm nay

Nói là thôn có dân cư sinh sống nhưng toàn cảnh thì tan hoang, đìu hiu đến lạnh người. Trên đường vào Nà Lũng, phải gắng mắt nhìn vút lên phía trên sườn núi cao mới thấy những nhà dân cheo leo; phía bên trái vốn là đồng lúa tươi tốt của dân Nà Lũng ngày xưa, nay biến thành thung lũng toàn những hang hố sâu hoắm, nước xanh lè...

Chúng tôi phải nói là vào nhà bà Hoàng Thị Hiên, một hộ nghèo khó, để thăm đứa con của bà Hiên bị liệt bẩm sinh từ nhỏ, thì bảo vệ mỏ mới chịu gật đầu.

Bà Hiên vẫn phải nuôi người con tật nguyền trong gian khó

Biết chúng tôi là nhà báo đến nắm tình hình đời sống người dân gần mỏ sắt Nà Lũng, người dân trong xóm đến "vây" để tố lãnh đạo mỏ sắt Nà Lũng không quan tâm đến đời sống người dân. Nào là bị mất đất sản xuất, không có nước để trồng cấy lúa, ô nhiễm môi trường, đường đi lầy thụt, trẻ em trong xóm đi học thì cực nhọc như bị trời hành… Tất cả nỗi khổ, cái khó ấy được người dân khẳng định do mỏ sắt gây nên. 

Ông Hoàng Văn Thắng, sinh năm 1958, gầy còm, mái tóc đã rụng thưa, răng rụng, móm mém như ông cụ ngoài 80 tuổi, bộc bạch: Nà Lũng ngày trước có khu ruộng dưới thung lũng, nơi mỏ sắt đã khai thác quặng, đất đai màu mỡ lắm, dân làm một vụ ăn cả năm chẳng hết thóc. Dân Nà Lũng trước đây không giàu nhưng chẳng ai lo thiếu gạo ăn. 

Không còn đất trồng lúa, gia đình ông Thắng dựa vào ít ngô để sinh sống

Năm 1993, Cty đến khoanh vùng khai thác quặng, ông Thắng cũng như những hộ gia đình khác nhanh chóng giao đất cho mỏ sắt. Nhà ông có 3.500 m2 đất ruộng lúa và 3,5 ha đất vườn rừng giao cho mỏ khai thác quặng sắt, và được hứa khi nào đào xong quặng, Cty sẽ hoàn thổ để trả lại gia đình trồng lúa. Ông vội vã nhận ít tiền đền bù, cũng chỉ đủ dựng được mỗi cái nhà ở trên sườn núi là hết sạch.

Hết ruộng trồng lúa nên thiếu gạo ăn quanh năm, ông Thắng cũng như bao người dân Nà Lũng bắt đầu dạt đi lên núi khai phá đất rừng, mở rẫy trồng ngô, năm nào được mùa ngô thì bán bớt ít ngô để mua gạo về nấu bữa cơm trắng ăn cho đỡ thèm. Cuộc sống cực nhọc và khốn khó ấy làm cho người ông lão hóa nhanh như thân ngô trên nương khô khát.

Mơ lời hứa của cán bộ thành hiện thực

Nhớ lại ngày xưa, ông Thắng chỉ mơ ước đến một ngày nào đó, lời hứa của mấy vị cán bộ đến thống kê đền bù đất ruộng nhà ông sớm trở thành hiện thực. Đó là hoàn thổ từng đám ruộng như ban đầu, trả lại cho dân để cho con cháu có ruộng cày cấy, thóc lúa đầy bồ như thời ông còn nhỏ. 
Trong xóm Nà Lũng có 7 trai tráng được mỏ sắt tuyển dụng vào lao động bán thời vụ, khi nào có việc thì họ gọi đến làm, lúc ít việc cho nghỉ ở nhà. So với những người dân khác trong thôn thì 7 người này xếp vào diện may mắn là có cơm ăn việc làm.

Bảo vệ (xem ra hơi bị giống tàu) mỏ cấm phóng viên chụp ảnh

Ở Nà Lũng, gia cảnh bà Hoàng Thị Hiên, 55 tuổi, cơ cực hơn cả. Chồng bà Hiên mất từ năm 1987. Một mình bà chèo chống nuôi hai người con. Trong đó, cô con gái của bà nằm liệt gường từ nhỏ. Năm nay cô đã ngoài 20 tuổi nhưng bà Hiên vẫn phải bón từng miếng cơm, thay đồ cho cô như con nít. Năm 2008, moong quặng sắt Nà Lũng đào sâu, đám ruộng lúa duy nhất của gia đình bà Hiên còn sót lại sau những đợt thống kê đền bù cũng đã bị cạn nước, đất cứ nứt nẻ toang hoác nên không thể trồng lúa, gia đình bà chuyển sang trồng ngô. 

Cũng hơn chục năm qua, nhà bà Hiên luôn bị thiếu đói lương thực tới mấy tháng trong năm. Người con trai và cô con dâu của bà Hiên phải đi làm thuê mướn khắp nơi cũng chỉ kiếm được tiền mua gạo ăn bữa no, bữa đói. Bà Hiên chia sẻ với giọng buồn bã: Chẳng biết mỏ lấy người làm công nhân thế nào. Đứa con dâu của tôi khỏe mạnh lắm, nó cũng học Trường Cao đẳng Luyện kim tại Thái Nguyên hẳn hoi, nhưng xin vào mỏ, họ cũng chẳng nhận, ruộng thì họ thu hết rồi. Khổ thật!

Chính vì thuộc diện cực kỳ khó khăn nên gia đình bà Hiên mới được Hội Chữ thập đỏ giúp xây dựng một ngôi nhà để sinh sống. Về gia cảnh bà Hiên, những người dân xóm Nà Lũng chỉ biết nói những câu thương hại, chua xót. Thấy nhà có khách lạ, chị Đoàn Thị Đào, con dâu bà Hiên, đang ở bên nhà hàng xóm cũng chạy về pha trà mời khách.

Trong câu chuyện sâu thẳm của mình, Đào buồn bã cho biết: "Mấy lần xã với mỏ mời gia đình em đi họp thống kê đền bù đất lúa, để mỏ mở rộng diện tích khai thác, em đều thay mặt gia đình đi dự họp. Họ nói là cứ ký để mỏ sắt lấy hết đất ruộng, họ sẽ bố trí cho mỗi nhà mất ruộng trồng lúa được một suất công nhân. Em cứ tưởng sau đền bù đất là được vào làm công nhân, vì em có bằng cao đẳng, hệ chính quy về nghề luyện kim hẳn hoi. Thế nhưng, mọi thứ chỉ là lừa dối. Em đã 2 lần đến Văn phòng mỏ nộp hồ sơ xin việc. Trong đơn xin việc cũng nói rõ là gia đình đã bị mỏ thu hồi hết ruộng, nên nguyên vọng chính muốn được vào làm công nhân. Đã mấy năm rồi vẫn chẳng thấy ai gọi đến em".



Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/gioi-cam-quyen-hien-cai-gi-ban-uoc-thi.html

Công văn hoả tốc của nhà Chúa

Công văn hoả tốc của nhà Chúa

Người Buôn Gió - Giờ Thân ngày Bính Tí mùa thu năm Nhâm Thìn lúc trời chạng vạng, ngựa của văn thư phủ Chúa chạy khắp kinh thành đưa công văn hoả tốc. Chưa ai rõ chuyện gì, người ta đồn là tại vỡ đập, vỡ đê ở mạn châu Hoan, Châu Diễn. Xưa nay chỉ có vỡ đê, vỡ đập mới có công văn hoả tốc như vậy.

Lại có người đồn do mười mấy nhân mạng người Vệ xa xứ làm nô lệ, bị chết cháy thê thảm. Bởi thế phủ Chúa mới vào cuộc điều tra.

Trong nước thì nước lũ cuốn trôi mười mấy mạng người, ngoài nước thì hoả hoạn thiêu chết cũng mười mấy mạng người Vệ. Chưa năm nào nước lửa nội công, ngoại kích cùng lúc như vậy.

Lúc trời tối hẳn, công văn mới đưa đến các bộ. Bấy giờ bộ tuyên truyền mới thông cáo cho bá tính rõ. Thì ra công văn hoả tốc của phủ Chúa không phải chuyện vỡ đê, vỡ đập, hoả hoan, chết người. Mà là công văn bố cáo các bộ, phủ của triều đình khẩn cấp truy tìm tông tích của bọn phao tin nói xấu các đại gia, đại thần trong nước, khiến nhân dân hoang mang. Ảnh hưởng uy tín đến các địa gia, đại thần trọng trách.

Than ôi, dân tình còn bơi trong nước lũ. Nơi khác đập chắn nước rung rinh. Nhà Chúa lại lo cho các đại gia, đại thần đang bị bọn xấu dèm pha. Giá như lúc này Chúa ngồi thuyền nan đi thị sát tình hình nước lũ, phát chẩn cho dân nghèo, thống lãnh việc ngăn đê, đắp đập an sinh cho bá tính có phải được lòng người gấp vạn lần. Mặc kệ đời nói thế nào thì nói. 

Theo lời bố cáo trong công văn hoả tốc nhà Chúa ban ra. Dân tình mới tìm đọc những luận điệu chống phá triều đình, chống phá nhà Sản. Thì ra toàn những lời nói xấu nhà Chúa cả.

Chúa là mệnh của trời, thế nên việc của nhà Chúa hoả tốc hơn việc của dân cũng là hợp lẽ.

Kẻ dân đen ngoi ngóp trong nước lũ, cửa nhà tan hoang. Sao đáng lo bằng các đại gia, đại thần trong dinh thự xa hoa đang bị những lời chỉ trích, dèm pha. 




Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/cong-van-hoa-toc-cua-nha-chua.html

Công văn hỏa tốc


Biếm họa Babui (Danlambao)

Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/cong-van-hoa-toc.html

Karl Marx bác bỏ văn bản cấm tự do báo chí của Nguyễn Tấn Dũng

Karl Marx bác bỏ văn bản cấm tự do báo chí của Nguyễn Tấn Dũng

Trần Mạnh Hảo (Danlambao) - Ngày 12/09/2012 trên các báo lề phải (mà không phải) , lề trái (mà không trái) đều có in lệnh cấm tự do báo chí của Thủ Tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng, có đoạn viết như sau: "Điều tra, xử lý nghiêm việc đăng tải thông tin chống Đảng và Nhà nước".

"Chinhphu.vn – Ngày 12/9, Văn phòng Chính phủ đã có văn bản thông báo ý kiến của Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo các cơ quan chức năng điều tra, xử lý việc đăng tải thông tin có nội dung chống Đảng và Nhà nước..
Qua xem xét các báo cáo số: 277/BC-BCA-A61 ngày 15/6/2012, số 335/BC-BCA-A61 ngày 09/7/2012 của Bộ Công an; công văn số 78/BTTTT-PTTH&TTĐT ngày 29/6/2012 của Bộ Thông tin và Truyền thông; công văn số 2794-CV/BTGTW ngày 19/7/2012 của Ban Tuyên giáo Trung ương và báo cáo số 172-BC/VPTW ngày 07/9/2012 của Văn Phòng Trung ương Đảng về tình trạng một số trang thông tin điện tử như: "Dân làm báo", "Quan làm báo","Biển Đông"… và một số trang mạng khác, đã đăng tải thông tin vu khống, bịa đặt, xuyên tạc, không đúng sự thật nhằm bôi đen bộ máy lãnh đạo của đất nước, kích động chống Đảng và Nhà nước ta, gây hoài nghi và tạo nên những dư luận xấu trong xã hội. Đây là thủ đoạn thâm độc của các thế lực thù địch..." (hết trích)

Chúng tôi xin mượn lời của ông tổ chủ nghĩa cộng sản là KARL MARX bàn về tự do báo chí để chống lại cái lệnh cấm tự do báo chí của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa phát ra. Dưới đây toàn là lời Marx, tuyệt đối không cần lời bình của chúng tôi. Mà lời Marx trích trên website đỏ rực có tên là  http://www.marxists.org:

"Anh muốn người khác đối xử với anh như thế nào thì anh hãy đối xử với họ như vậy...

Tự do báo chí cũng vốn có cái vẻ đẹp của nó... và cần phải yêu nó để có thể bênh vực nó.

Tự do báo chí, cũng giống như người thầy thuốc, không hứa hẹn sự hoàn thiện cho mỗi dân tộc cũng như cho toàn thể nhân loại...

Nếu sự chưa trưởng thành của loài người là lý do thần bí chống lại tự do báo chí, thì kiểm duyệt là phương tiện hữu hiệu nhất để chống lại sự trưởng thành của loài người...

Sự giáo dục thật sự không phải là bắt con người suốt đời nằm trong tã lót... Nếu tất cả chúng ta nằm trong tã lót thì ai sẽ quấn tã lót cho chúng ta, nếu tất cả chúng ta nằm trong nôi thì ai sẽ đưa nôi cho chúng ta, nếu tất cả chúng ta nằm trong tù thì ai sẽ là người coi tù?...

Báo chí bị kiểm duyệt, với sự giả dối của nó, với cái ngôn ngữ của gã hoạn quan của nó, với cái đuôi chó ve vẩy của nó thì chỉ bộc lộ cái bản chất của nó mà thôi... Gã thái giám không còn là đàn ông mặc cho hắn ta có giọng nói tốt đến đâu đi chăng nữa. Còn báo chí tự do vẫn tốt ngay cả khi nó mang lại những kết quả xấu, bởi vì những kết quả xấu ấy chỉ là những cái đi chệch bản chất của báo chí tự do. Thiên nhiên vẫn tốt ngay cả khi nó sinh ra những quái vật. Bản chất của báo chí tự do là bản chất đạo đức, cá tính, có lý tính của sự tự do. Bản chất của báo chí bị kiểm duyệt là con quái vật không có cá tính của sự thiếu tự do, là con quái vật được văn minh hóa, là cái quái thai được tắm nước hoa...

Sự kiểm duyệt chân chính, bắt nguồn từ bản chất của báo chí tự do, là sự phê bình. Sự kiểm duyệt của nhà nước là sự phê bình độc quyền của chính phủ... Khi sự phê bình không đứng trên các đảng phái mà bản thân lại trở thành một đảng phái, khi sự phê bình không phải là lưỡi dao sắc bén của lý tính mà là lưỡi kéo cùn của sự tùy tiện, khi sự phê bình chỉ muốn lên tiếng phê bình mà không muốn chịu sự  phê bình,... coi việc dùng sức mạnh thô bạo là luận cứ mạnh mẽ, - khi đó lẽ nào sự phê bình không đánh mất sự hợp lý tính của mình?...

Ở một nước có sự kiểm duyệt thì bất cứ tập sách nào không qua kiểm duyệt mà được xuất bản thì đều là một sự biến. Tập sách ấy được coi là kẻ tử vì đạo, mà kẻ tử vì đạo thì không thể thiếu vầng hào quang và những tín đồ bao quanh nó...

Không thể lợi dụng được những ưu điểm của báo chí tự do nếu không đối xử độ lượng với những bất tiện của nó. Hồng nào mà chẳng có gai! Nhưng quý vị hãy thử nghĩ xem quý vị mất gì cho báo chí tự do!?...

Báo chí tự do là con mắt sáng suốt của tinh thần nhân dân, là hiện thân của sự tin cậy của nhân dân đối với bản thân mình, là sợi dây liên hệ biết nói, nối liền các cá nhân với nhà nước và với toàn thế giới...Báo chí tự do là tấm gương tinh thần mà trong đó nhân dân nhìn thấy bản thân mình, là tinh thần nhà nước mà mỗi túp lều tranh đều có thể có được với chi phí thấp hơn chi phí dành cho phương tiện thắp sáng...Báo chí tự do là thế giới ý tưởng không ngừng trào ra từ hiện thực rồi lại chảy về hiện thực như một dòng thác đầy sinh khí, dưới hình thức của cải tinh thần ngày càng dồi dào...

Chỉ có báo chí bị kiểm duyệt mới có tác dụng làm suy đồi đạo đức. Đạo đức giả, đó là tệ lớn nhất của nó... Chính phủ chỉ nghe thấy tiếng nói của chính mình,... Còn nhân dân thì một phần rơi vào mê tín chính trị, một phần rơi vào ngờ vực chính trị, và một phần thì hoàn toàn quay lưng lại đời sống dân tộc và chỉ sống với cuộc sống riêng tư...

Cũng vì nhân dân buộc phải coi những tác phẩm tự do của tư tưởng là những tác phẩm phạm pháp, cho nên họ quen coi cái phạm pháp là tự do, coi cái tự do là phạm pháp, coi cái hợp pháp là không tự do. Chế độ kiểm duyệt bóp chết tinh thần nhà nước như thế đấy!...

Kẻ nào có lưỡi mà im lặng, hoặc có kiếm mà không đâm, kẻ đó sống chỉ vô ích!...

Tinh thần con người phải được phát triển một cách tự do theo quy luật vốn có của nó và phải được quyền thông báo cho người khác biết điều mà họ đã đạt được. Nếu không như thế thì những dòng suối mát sẽ biến thành những bãi lầy hôi thối... Nếu như một người không có quyền chỉ trích thì cả lời khen của người ấy cũng vô nghĩa..." (hết trích)

Karl Marx, 04/1842

Sài Gòn ngày 13/08/2012


Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/karl-marx-bac-bo-van-ban-cam-tu-do-bao.html

Đảng Cộng Sản Việt Nam cần khái niệm sơ đẳng về tự do ngôn luận

Đảng Cộng Sản Việt Nam cần khái niệm sơ đẳng về tự do ngôn luận

Ông Bút (Danlambao) - Thế giới đã trải qua nhiều cuộc cách mạng, tranh đấu cho quyền làm người, một trong các quyền căn bản, có quyền tự do ngôn luận. Thật ra tự do ngôn luận chẳng có gì mới mẻ. Trong Cổ Học Tinh Hoa, kể chuyện Tử Sản, phò tá Trịnh Giản Công, được cử làm quan Tướng Quốc, ông có nhiều canh tân nước Trịnh hùng cường, song những canh tân ấy, trong nhất thời đã làm tổn hại quyền lợi nhiều người. Vì thế dân thường tụ tập trong các hương hiệu, (như trường làng ngày nay) để phê bình, hầu hết là những lời chê bai, chống báng. Các quan Đại Phu gặp Tử Sản đề nghị: Dẹp bỏ các hương hiệu, để người dân không còn chỗ và cơ hội tụ tập nói xấu đường lối triều đình.

Tử Sản đáp: Người dân tụ tập ở các hương hiệu, có gì sai? Họ bàn điều gì tốt, chúng ta nghe theo, điều gì xấu thuộc về triều đình, chúng ta sửa đổi. Như vậy dân chúng chính là thầy của chúng ta. Sao lại đi hủy bỏ hương hiệu? Ta thường nghe nói dùng lòng trung thành, lương thiện để giảm bớt oán hận của người khác, chứ chưa hề nghe nói việc cậy quyền, cậy thế mà ngăn được lòng oán hận bao giờ. Dùng quyền thế để ngăn cấm, có hiệu lực tức thì, nhưng chẳng khác nào xây tường ngăn nước, nước sẽ càng đầy, tường càng dễ bị phá vỡ và tổn thất càng thêm nặng. Nếu biết dùng phương pháp khai thông nước, thì có thể yên ổn dẫn nước chảy vào biển cả. Lời nghị luận của dân, giống như nước, phải cho dân chúng có chỗ bàn thảo, thì mới không tích chứa oán thù, thành tai họa. Vì thế không nên hủy bỏ các hương hiệu. Cứ xem lời bàn luận của dân, như những phương thuốc để chúng ta trị bệnh vậy.

Hàng ngàn năm trước, loài người đã khát khao tự do ngôn luận, và đã có nhà cai trị minh mẫn hiểu được giá trị của nó, bài học trên đây quá đơn giản, một đứa mục đồng, chăn trâu nghe qua cũng hiểu. Đảng CSVN không thể hiểu và đương nhiên không dám áp dụng, (nếu hiểu) vì Tử Sản và triều đình nhà Trịnh cố công chấn hưng đất nước, đảng CSVN cướp được chính quyền, ngụy trá được một thuở, "chí công vô tư" để hoàn toàn thu tóm, sau đó đem giang sơn chia chác. Kẻ làm lớn hưởng được nhiều, kẻ nhỏ hưởng ít hơn, người không được hưởng giả lơ, giả điếc để chết già được chôn đúng tiêu chuẩn, được đặt tên cho con đường! Mặc cho dân tình đói khổ, mặc cho tổ quốc bị giặc Tàu xâm lược.

Tử Sản chí tâm vì nhà Trịnh, không tư lợi cho riêng mình, nên không sợ thiên hạ nghị luận.

37 năm, sau ngày chiếm Miền Nam, tài sản cán bộ giàu nứt đố đổ vách, tài sản chảy ra tới ngoài đường, đường nằm trong hình cong chữ S, đường ở tận Phi Châu, Á Châu, Hoa Kỳ v.v... chính vì điều này các ông phải bịt miệng dân.

Tuy nhiên sức mạnh đảng CSVN đang đè lên một cái lò xo, sức nén càng mạnh, sẽ nhận lại sức bật ngược tương tự. Mai này Nguyễn Phú Trọng, dẫu "cướp được chính quyền" từ Nguyễn Tấn Dũng, tài sản cùng tài nguyên đất nước tiếp tục chảy máu, cứ xem hành động xu phụ giặc Tàu của vây cánh Trọng, Sang thì biết, người yêu nước chân chính không như vậy, Trọng-Sang mới lên, chưa được lòng tin Bắc Kinh, họ ra sức tranh thủ, họ sẵn sàng hy sinh quyền lợi của tổ quốc, để tạo thế và lực nhằm khử trừ Nguyễn Tấn Dũng, và sẽ tiếp tục đè lên chiếc lò xo đã quen chịu đựng, chờ ngày...

Từ nguyên nhân nào, báo lề dân "xuyên tạc, bịa đặt"? Đơn cử việc đảng CSVN bắt Dương Chí Dũng, (DCD) sau đó loan tin mờ mờ ảo ảo, căn cứ nguồn tin không rõ ràng của báo đảng, báo dân đoán mò! Trong khi đó bất quá DCD, chỉ là tên thụt két, ăn cắp của công, chứ đâu phải là tên chính trị, đầu sỏ khủng bố gì, đảng phải úp úp, mở mở thật phi lý, đảng có thể không công khai nơi giam giữ DCD, vì sợ đồng bọn cướp nhà lao, hoặc thông tin tức, trở ngại việc lấy cung, nơi bắt DCD có gì quan trọng phải bưng bít? Tại sao đảng không dám nhìn vào nguyên nhân, lại lo sợ hậu quả?

Tính công bằng, trong tự do ngôn luận.

Từ xưa đến nay, CSVN chỉ hầm hồ, nói báo khác không ở trong sự lãnh đạo, chỉ đạo của đảng là xuyên tạc, vu khống, bịa đặt, là thế lực thù địch... nếu Dân Làm Báo, Quan Làm Báo, Biển Đông v.v... xuyên tạc, đảng viết bài phân tích, phản biện, gởi ngay những báo này, vì lương tâm nghề nghiệp buộc họ phải đăng lại, độc giả là trọng tài lượng định sự đúng sai, ngược lại họ không dám đăng, chính họ là kẻ thua cuộc, chạy trốn khỏi vũ đài, đảng không đáng quan tâm, đảng CSVN "anh hùng" có dám làm như thế không? Tất nhiên không dám, đảng sợ sệt công luận, vì đảng luôn luôn làm sai, người dân luôn luôn đúng, biết điều này đảng dùng bạo lực khớp miệng dân!

Điểm lại một số việc đảng làm sai, nhưng chưa bao giờ đảng tự thấy, tự nói: Sai, chỉ có người dân nói đảng sai.

1/ Cải cách ruộng đất
2/ Khủng bố Nhân Văn Giai Phẩm
3/ Tàn sát hơn 5,000 dân Huế, trận Mậu Thân.
4/ Pháo kích bừa bãi, trên đường người dân lánh nạn, tạo nên Đại Lộ Kinh Hoàng.
5/ Đánh tư sản, cướp của cải Miền Nam, chở về Bắc.
6/ Kinh tế mới, đẩy người dân vào rừng sâu, núi hiểm chiếm nhà của họ.
7/ Tàn sát, đọa đày người dân vượt biên, vượt biển.
8/ Hợp tác hóa Nông, Công, Thương Nghiệp, phá sản kinh tế, đưa đất nước tới đói nghèo.
9/ Xóa sổ tôn giáo chính thống, ngụy tạo tôn giáo quốc doanh.
10/ Cướp đất dân nghèo, tạo tình cảnh dân oan, dân oán khắp nơi nơi.
11/ Bao che cho Công An du côn, lưu manh tự do giết dân.
12/ Khiếp nhược với giặc Tàu, hung ác với dân yêu nước.

Ai đại diện cho đảng CSVN, từng đọc các trang mạng đảng cấm, xin trả lời: Đảng có tự thấy sai bao giờ chưa? Hay chỉ có những người dân "quá kém hiểu biết" và "dân trí thấp" mới thấy đảng sai?

Người ta nói "cai trị là tiên liệu", Thủ Tướng ra "công văn hỏa tốc" chẳng khác nào đứa con nít, cầm cái que, thọt vào tổ ong vò vẽ! Mới có 15 phút, tới 200 cú đốt (còm) phù mỏ.

Tại sao "chính phủ" cấm báo lề dân?

Những người làm đĩ, ai nói họ làm đĩ, dĩ nhiên là nói đúng, và cũng dĩ nhiên bị chúng chửi, chửi không phải vì xúc phạm đến "danh dự nghề nghiệp" của họ, không phải "xuyên tạc, vu khống, bịa đặt," chửi: Vì thế lực thù địch (1) nói đúng quá!



1- Khỏi ngoặc kép thế lực thù địch, vì TLTĐ là toàn dân và chính nghĩa


Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/ang-cong-san-viet-nam-can-khai-niem-so.html

Con hổ sa lưới

Con hổ sa lưới

The Economist (Lê Quốc Tuấn. X-CafeVN chuyển ngữ) - Với triển vọng ít ỏi về một cuộc cải cách có ý nghĩa, nền kinh tế có thể còn nguy ngập hơn.

Đối với một giới lãnh đạo Cộng sản từng tự hào mang lại ổn định chính trị và kinh tế cho đối tượng 90 triệu dân của mình, chắc chắn vài tuần qua tại Việt Nam giống như một cơn ác mộng. Đã có nhiều hiện tượng rút tiền khỏi ngân hàng, các giám đốc điều hành bỏ trốn, bị bắt giữ và các cơn hoảng loạn tín dụng vốn chưa từng xảy ra ở đất nước này trong bao nhiêu năm trời. Không khí ngày 7 tháng 9 là một cơn sốt đến nỗi phó thống đốc ngân hàng trung ương phải vội vàng phủ nhận tin đồn là chính phủ vừa yêu cầu IMF đứng ra bảo lãnh giải cứu nền kinh tế. 

Chỉ một sự hiện diện của đội ngũ IMF tại thủ đô Hà Nội, dường như đã gây nên cơn rúng động mới nhất. Tuy nhiên, sự khó chịu thực sự chỉ bắt đầu gần đây qua việc bắt giữ Nguyễn Đức Kiên vào ngày 20 Tháng Tám, một doanh nhân sáng chói, người sáng lập Ngân hàng cổ phần Thương mại Châu Á (ACB), một trong những ngân hàng lớn nhất của đất nước. 

Dù rời khỏi hội đồng quản trị của ACB từ năm ngoái, việc bắt giữ ông Kiên vì những quy kết mơ hồ vì "kinh doanh bất hợp pháp" đủ để bắt đầu một cuộc tháo rút tiền ra khỏi ngân hàng và một cơn sụt giảm tại thị trường chứng khoán ở TP Hồ Chí Minh ( nơi ngập ngừng gợi nhớ đến người Mác Xít vĩ đại có thể từng nghĩ đến việc đặt tên mình ở đó). Niềm tin tiếp tục bị suy yếu khi giám đốc điều hành ACB bị bắt vì các cáo buộc "sai phạm về kinh tế". Toàn thể bộ phim nhắc nhở các nhà đầu tư rằng sau nhiều năm quản lý cẩu thả và cho vay tứ tán, các ngân hàng Việt Nam đang trong tình trạng thảm khốc, và tham nhũng cùng lãng phí đang tràn ngập nền kinh tế. 

Những việc này chẳng bao giờ là một điều khó hiểu, nhưng trong những năm bùng nổ giữa thập kỷ trước, khi nền kinh tế đang tăng trưởng 8% một năm và đầu tư nước ngoài được tuôn vào, không một ai nghĩ đến. Bây giờ, khó khăn lan rộng với tăng trưởng chậm lại, các khoản nợ kinh doanh khổng lồ và sự cạnh tranh hơn từ những nơi như Cambodia, Indonesia và Myanmar. Hai tháng trước, việc ngân hàng trung ương thừa nhận các khoản nợ xấu đã lên đến 10% của tất cả các khoản vay ngân hàng, tăng gấp đôi mức độ từng thừa nhận trước đây cũng chả giúp cho tình hình khá hơn. Con số thực tế có thể là hai hoặc ba lần. 

Bế tắc ở Hà Nội 

Và do đó, niềm tin vào nền kinh tế Việt Nam, đặc biệt từ các nhà đầu tư phương Tây đang đổ nhào. Đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) vào Việt Nam, ở mức 8 tỷ USD trong bảy tháng đầu năm nay, thấp hơn 1/3 so với một năm trước đó. Trong đó, Nhật Bản chiếm hoàn toàn một nửa. 

Cố gắng nhìn vào khía cạnh tươi sáng của sự việc, một số doanh nghiệp địa phương đã hoan nghênh các ngân hàng trung ương vì tối thiểu đã dám thừa nhận các số liệu ảm đạm - vốn không bao giờ được chấp nhận trong quá khứ. Tương tự, họ nói rằng việc bắt giữ ông Kiên cho thấy một quyết tâm mới của chính phủ để trấn áp những sự thái quá. 

Thật vậy, các vụ bắt giữ các nhân vật nổi tiếng và sa thải khác đã diễn ra trong năm nay. Chín giám đốc điều hành Vinashin, một công ty đóng tàu và là một trong các doanh nghiệp nhà nước lớn nhất, thống trị nền kinh tế, bị bỏ tù đến 20 năm sau sự việc công ty gần sụp đổ dưới 4,5 tỷ USD nợ. Người đứng đầu một doanh nghiệp khổng lồ, Điện lực Việt Nam, đã bị sa thải sau khi công ty này bị lỗ hơn 1 tỷ USD năm ngoái. 

Tháng này công an đã bắt giữ viên cựu lãnh đạo hãng tàu quốc gia từng bỏ trốn từ tháng ba sau một cuộc điều tra về tham nhũng tại công ty. Trong bối cảnh này, một nhà đầu tư dài hại người nước ngoài ở trong nước cho rằng việc bắt giữ ông Kiên là "tích cực và cần thiết", là dấu hiệu cho thấy một động lực chống tham nhũng đang được tăng tốc. 

Những nhà phân tích tình hình khác hoài nghi hơn, lập luận rằng các vụ bắt giữ vì động cơ chống tham nhũng thì ít mà đa phần là hậu quả của một cuộc chiến dành quyền lực ở thượng tầng Đảng Cộng sản, đặc biệt là giữa Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, và Chủ tịch Trương Tấn Sang. Các giám đốc điều hành Vinashin và Nguyễn Đức Kiên từng là những người đồng minh thân cận với thủ tướng, và sự sụp đổ của họ sẽ làm suy giảm vị thế của ông. 

Những gì hơn thế nữa là, Nguyễn Quang A, một kinh tế gia độc lập đã lập luận, ngay cả nếu những vụ bắt giữ này thực sự báo trước một chiến dịch phối hợp để loại bỏ những ông chủ nhũng lạm, cũng khó có thể làm trầy xước được lớp bề mặt của các khó khăn kinh tế đã bám chặt rể của đất nước. Chốn ưu tiền của các doanh nghiệp nhà nước - nắm giữ hai phần năm sản lượng của đất nước - chủ yếu chịu trách nhiệm cho tất cả các vụ ăn hối lộ, phân bố nguồn lực sai lầm và chi tiêu điên dại vốn đã kéo Việt Nam đi xuống. 

Các giám đốc điều hành nước ngoài nói rằng làm ăn ở đất nước này là một cơn ác mộng. Không chỉ tống một vài người vào tù, ông A nói, mà toàn bộ hệ thống cần phải thay đổi. 

Tương tự Trung Quốc, những người Cộng sản bám vào các doanh nghiệp nhà nước như một phương tiện để giữ kiểm soát chính trị đối với kinh tế. Tuy điều ấy có nghĩa là kết nối chính trị nhưng các nhà quản lý không đủ năng lực đã được phép xây dựng những đế chế sắc màu rực rỡ - thường bao gồm các công ty taxi, ngân hàng, khách sạn và nhiều loại khác - vốn không có ý nghĩa kinh doanh là bao. Cách làm ăn như thế chỉ giúp một ít chủ nhân giàu có thêm nhưng chồng chất các khoản ợ khổng lồ lên các doanh nghiệp nhà nước , để cuối cùng, chính phủ phải chịu trách nhiệm. 

Đảng Cộng sản cho thấy không có dấu hiệu cắt giảm những hoang phí nơi các doanh nghiệp nhà nước. Chỉ mới năm ngoái, họ lặp đi lặp lại cam kết mạnh mẽ của mình rằng đảng phải tiếp tục đóng "vai trò chủ đạo" trong nền kinh tế. Hiện nay, nếu có điều gì quyết tâm hơn để kiểm soát chính trị thì chính là việc các cơ quan chức năng đã tích cực một cách bất tưòng trong việc đàn áp những tiếng nói bất đồng chính kiến, đặc biệt là những người kêu gọi dân chủ hơn. Cụ thể là, những người viết blog bị săn lùng, bị kết án tù nặng nề vì "tuyên truyền chống nhà nước". 

Điều ấy thật khó có thể cho thấy là hành vi của một chính phủ muốn cải tổ hệ thống. 

Nguồn: The Economist


Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/con-ho-sa-luoi.html

Biểu tượng của sự lãng phí mang tên Vinaline

Biểu tượng của sự lãng phí mang tên Vinaline

Đào Tuấn4,1 tỷ đồng cho một lễ khởi công, cho dù đối với một cảng trung chuyển tầm cỡ…quốc tế, kể ra cũng là một kỷ lục vô tiền khoáng hậu. Nhưng hóa ra, 4,1 tỷ đồng cho lễ khởi công Vân Phong vẫn chưa phải là giới hạn cuối cho biểu tượng của sự lãng phí mang tên Vinaline.

Tháng 10-2009, lễ khởi công dự án Cảng trung chuyển Quốc tế Vân Phong đã được Vinaline tổ chức đặc biệt hoành tráng. Sau này, độ "hoành tráng" được mô tả bằng một con số trong báo cáo của Thanh tra Chính phủ: Theo quy định, lễ khởi công chỉ được phép tiêu tối đa 50 triệu đồng, song Vinalines đã chi tới 4,144 tỉ đồng để tổ chức

Ngay sau đó, trả lời câu hỏi "tiền đâu", TGĐ Vinaline, ông Dương Chí Dũng đã sử dụng thuật ngữ "phát huy tối đa nội lực của chính mình". Nào là huy động từ quá trình tập trung đẩy mạnh sản xuất, kinh doanh, trích lợi nhuận ra đầu tư xây dựng cơ sở vật chất hàng hải. Nào là huy động nguồn vốn từ công tác sắp xếp cổ phần hoá các doanh nghiệp của ngành hàng hải. Rồi thì "Huy động vốn thông qua các nguồn tiền niêm yết các cổ phiếu của các doanh nghiệp đã cổ phần ra thị trường chứng khoán trong nước và tới đây sẽ niêm yết ra thị trường quốc tế". Và ghê nhất là việc "Thuê tư vấn nước ngoài đánh giá các hệ số tín nhiệm của Vinalines để tự phát hành trái phiếu doanh nghiệp ra nước ngoài để thu hút tài chính vào các dự án trọng điểm có hiệu quả"... 

Tất cả đều là ảo, đều là những "con cua trong lỗ" khi mà tại thời điểm khởi công dự án, theo kết luận của Thanh tra Chính phủ "chưa có tổ chức tài chính nào bảo đảm vốn đầu tư cho dự án". 4,1 tỷ đồng cho một lễ khởi công, cho dù đối với một cảng trung chuyển tầm cỡ… quốc tế, kể ra cũng là một kỷ lục vô tiền khoáng hậu. Nhưng hóa ra, 4,1 tỷ đồng cho lễ khởi công Vân Phong vẫn chưa phải là giới hạn cuối cho biểu tượng của sự lãng phí mang tên Vinaline. 

Cuối năm ngoái, Dự án phải tạm dừng sau khi đã khởi công được 2 năm để "khảo sát lại địa chất". Và giờ, 3 năm sau lễ khởi công hoành tráng, Vân Phong phải tạm dừng trong hoàn cảnh hàng trăm cọc thép đóng dở, hoặc không đảm bảo quy chuẩn do… thừa độ dài, đã gỉ sét; các hạng mục trị giá hàng trăm tỷ đồng khác đang bị bỏ hoang, người chịu trách nhiệm trực tiếp, ông Dương Chí Dũng, vừa bị bắt giữ. Và đặc biệt là vốn đầu tư, do thời gian kéo quá dài, đã "đội" từ 3.000 tỷ năm 2007, lên gấp đôi (6.000 tỷ) vào thời điểm khởi công, và giờ đã "dự kiến" lên tới hơn 10 ngàn tỷ. Không biết bao nhiêu tiền của, công sức, và cả tâm huyết giờ coi như đổ cả xuống sông, xuống bể. 

Tổng thư ký Hội Khoa học Kỹ Thuật Biển TP HCM, ông Doãn Mạnh Dũng, có lần lấy số liệu lượng hàng hóa nhập khẩu trong nước và hàng trung chuyển năm 2010 vào khoảng 1,05 triệu TEU, đã ước tính số tiền bị thất thoát do nguồn lực của cảng Vân Phong không được khai thác vào khoảng 336 triệu USD/năm. Kể từ khi ý tưởng xây dựng Cảng Vân Phong được khởi xướng năm 1997, đã 15 năm trôi qua, cảng trung chuyển quốc tế chiến lược, động lực cho kinh tế biển, không chỉ của miền trung, vẫn nằm trên giấy. Và vẫn sẽ còn nằm trên giấy chưa biết đến bao giờ. Bởi lời "kêu gọi nhà đầu tư trong nước và nước ngoài tham gia đầu tư xây dựng Dự án" thực ra cũng giống với việc thừa nhận sự bất lực. Đổi lại, chỉ nhẹ như bấc là một lời nói "thông cảm" của Bộ trưởng Bộ GTVT. 

4 năm trước nhà khoa học ngay thẳng Doãn Mạnh Dũng đã viết rằng: "Yếu tố tự nhiên tốt sẽ đem lại lợi nhuận còn lớn hơn cả sức lao động mà con người phải bỏ ra". Chỉ có điều, ông Dũng, và tất cả những người quan tâm đến Vân Phong quên mất một điều rằng yếu tố tự nhiên cần phải có sức lao động của con người, chứ không phải chỉ những lời chém gió, dù là của người đứng đầu một tập đoàn kinh tế nhà nước từng được xem là hùng mạnh. Bỏ hoang tài nguyên chiến lược, dù với bất cứ lý do nào, có lẽ, đó mới là sự lãng phí lớn nhất.



Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/bieu-tuong-cua-su-lang-phi-mang-ten.html

Trân trọng kính mời ông bà đưa con đi cải tạo !!!

Trân trọng kính mời ông bà đưa con đi cải tạo !!!

Người Buôn Gió - Ngôn ngữ, văn phong Việt Nam đến hồi loạn

Giờ người ta không chỉ trân trọng kính mời ông bà đi dự tiệc cưới, khánh thành, động thổ, khai trương... mà người ta còn trân trọng kính mời ông bà tới dự cuộc họp chuẩn bị cho con ông bà đi vào trường cải tạo (còn gọi là trại tù).

Nghị định 163 này chưa phải là quyết định đưa vào trại cải tạo ngay, nhưng nó là tiền đề để bước tiếp theo đó là đưa đối tượng vào trại cải tạo.

Lúc trước đoàn thể, công an, mặt trận, gì đó đến nhà mình đòi gặp nói chuyện. Mình nhất quyết không tiếp. Nhiều người thì cho rằng họ đến giáo dục, nhắc nhở, tình nghĩa không có gì nặng nề. Nhưng với mình thì mình hiểu cái chính quyền này làm gì cũng đều có mưu tính cả. Cho nên các ông bà cứ vin là tuổi cao, hàng xóm đến chơi phải tiếp đón đúng phép thì kiếu luôn. Ông bà muốn đến thì cứ từng người lần lượt đến đây chơi. Pha trà, tiếp nước lắng nghe. Chứ kiểu đi cả đoàn rõ là có toan tính chứ không phải là thăm hỏi, chơi bời gì cả. Hôm nay xem lại cái nghị định 163 mới thấy đoạn ở điều 13.

- đại diện của các cơ quan, tổ chức hữu quan ở cơ sở như : Mặt trận Tổ quốc, Công an, Hội phụ nữ, Hội nông dân, Đoàn Thanh niên, đơn vị dân cư, đại diện gia đình,


Thế là rõ, cái đoàn thể đến những nhà đi biểu tình không phải là vận động, thăm con bé mới sinh, thăm thằng bé mới đi học, bà mẹ ốm...mà họ đến đông đủ như thế là có cái cớ là đã đến giáo dục. Dù họ vào nhà hỏi thăm vài ba câu, rồi đùng cái nói chuyện không nên đi biểu tình. Đối tượng chưa kịp thanh minh thì họ đã nhanh chân rút ra cửa chuồn về. Họ chuồn nhanh như vậy vì họ đâu phải đến thăm, mà họ đến chỉ cần vào được nhà là họ mở ngay sáu câu vọng cổ giáo dục. Hoàn thành trách nhiệm mang tính minh hoạ là đoàn thể đã đến nhà đối tượng, vận động, giáo dục. Chỉ cần thế là cả đoàn té về, dù thời gian gọi nhau đi, nhắc nhở nhau mất mấy ngày. Nhưng họ chỉ cần ào vào nhà bạn nói một phút rồi rồng rắn khẩn trương về.

Nhiều người cứ thắc mắc sao mình cứ tránh đoàn này. Nào là họ tốt, họ là hàng xóm cả, họ nói chuyện nhẹ nhàng có gì đâu. Mà sao mình cứ phải khăn gói té sớm về quê trước cả mấy hôm. Ai tin thì cứ việc tin, nhưng ở cái thời buổi này họ vào nhà mình kêu thăm hỏi, nhưng ra đến tổ dân phố họ quay ngoắt nói là đến nhà bạn giáo dục là chuyện bình thường.

Đấy đến bây giờ họ đưa cho con nhà người ta giấy để báo chuẩn bị đi cải tạo, mà họ vẫn còn làm vẻ trân trọng kính mời như là đi dự tiệc. Rồi lại tin, họ mời trân trọng thế này chắc chả có gì ghê. Cứ đến nghe xem sao. Đến rồi là lại có thêm mục '' gia đình, đối tượng đã được thông báo quyết định '' thế là xong, bạn đừng nghĩ đến đó mình cãi được. Chưa kịp nói họ đã giải tán rồi.

Đừng nghĩ là bảo mình không có tội, họ không làm gì được. Họ làm dần dần đấy. Như mình bị bắt vào đồn, mình bảo vô tội. Họ bảo anh vô tội tôi bắt anh vào đây làm gì. Đời cứ lý lẽ như thế đấy. Dư luận thì cứ tin là phải làm sao mới bị bắt chứ. Họ cứ dựa vào đó rồi tạo dư luận thằng này làm sao mới đến giáo dục, thằng này làm sao mới đưa ra phường giáo dục, rồi tiếp là thằng này làm sao mới bị đi cải tạo vì trước đó nó đã bị giáo dục ở nhà, ở phường...

Tất nhiên là họ làm gì thì làm, họ muốn cho mình đi cải tạo thì quyền của họ. Nhưng đừng giúp họ tạo được dư luận. Còn họ có sức mạnh, họ đến nhà khiêng đi cải tạo đột xuất thì ok, cứ tự nhiên. Đằng nào đi cũng chả chống cự nổi vì sức yếu, thế cô. Nhưng đã thế thì đi cũng không tạo điều kiện cho các ngài có dư luận được.

Người Buôn Gió 


Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/tran-trong-kinh-moi-ong-ba-ua-con-i-cai.html

Nhật ký mở lần thứ sáu: Về những trang “Thất vọng đến chán chường”

Nhật ký mở lần thứ sáu: Về những trang "Thất vọng đến chán chường"

Nhạc sĩ Tô HảiNgày 9 tháng 9/2012: Thất vọng chồng thất vọng / Chưa từng thấy trong cuộc đời

Phải thú thiệt với mọi người rằng thì là: Suốt cái tuần lắm chuyện giật cả gân lẫn cơ..., lẫn xương vừa qua, tớ đã bỏ không ít công sức để:

- Nghe ngóng động tĩnh, nhòm ngó các trang mạng mình hay mò vào

- Lướt qua các tờ báo to mồm nhất của lề "Chỉ có tao là đúng",

- Nghe các ông vua to, vua nhỏ, vua bé tí tẹo tuyên ngôn, dạy dỗ dân lành, dân dữ trên Tivi, trên các báo ra sao,...

Và đặc biệt ngóng chờ phản ứng của:

- Những cây bút "cờ-lốc" có sừng, có mỏ lâu nay...

- Các "nhà" này, nhà nọ, mà chỉ cái tên, uy tín và học vị đã đủ nặng è cổ về trách nhiệm với dân, với nước...

Rồi cả cái lão già vừa chết đi sống lại là tớ, còn chút sức khỏe, tinh thần nào cũng gắng sức, liều mạng vạch trần những gì mà cả cái dân tộc hơn 80 triệu dân của cái nước có cái tên độc nhất vô nhị "Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam" này đang bị cưỡng bức, lừa đảo, dụ dỗ, đe nẹt để phải nuốt trôi cái món: Đi theo Đảng lên chủ nghĩa xã hội là... sẽ có ngày lên thiên đường, không đi theo như gần 200 nước trên thế giới thì trước sau sẽ xuống... địa ngục! nghĩa là "chống Đảng chúng tao thì... vào tù!"

Cũng chính hai cái tháng 8 và 9 này mà rộ lên các sự kiện tưởng chừng sắp làm đổi thay diện mạo đất nước đến nơi (sic!), chí ít cũng được hưởng một chút xíu "đổi mầu" may ra bén gót bọn quan phiệt độc tài Myan-mar...

Dựa trên các lời tuyên bố, lên án tuy còn vu vơ, không rõ địa chỉ của mấy ông to nhất nước công khai lần đầu dùng những ngôn từ mạnh hiếm có để tố cáo là đất nước này đang bị "đe dọa tới sự tồn vong" bởi những "bầy sâu", bởi "số không nhỏ đảng viên thoái hóa". Và nhất là gần đây bởi bài viết của ông chủ tịch nước đã dùng hẳn câu: bọn chỉ chờ cơ hội âm mưu "cõng rắn cắn gà nhà"...

Thế là hàng trăm bài viết, phân tích, phê phán, thậm chí kết tội ai là "bán nước", "ai là thân Tầu", ai "Thân Mỹ", ai có âm mưu thanh toán nội bộ để đứng lên làm tổng thống độc tài (không có Đảng)... thậm chí có cả những bài, những paltalk ở nước ngoài khẳng định là Chính thể cộng sản VN sẽ đổ ngay trong năm 2012 này (!?), Có cả những trang blog còn sắp xếp sẵn ai sẽ làm thủ tướng, ai làm bộ trưởng này bộ trưởng khác nữa! (đặc biệt là... đều dành cho các ông cộng sản "trong sạch" hoặc cũng có đôi lần phản biện việc này, việc khác thời gian qua... nghĩa là hò nhau giúp sức giọn giúp nhà đổi chỗ ở cho nhau của bác lò rèn về ở nhà bác thợ gò sắt Tây và... ngược lại!!

Cho đến sáng nay, qua comment của một độc giả về bài "Nhật ký mở lần 5" của mình là: "cái số tỉnh táo nhìn ra vấn đề như Bác" như chuyện "bắt bớ tên này tên khác", "ông kia, ông nọ mâu thuẫn nhau..." chẳng đem lại lợi lộc gì cho hơn 80 triệu dân này quá... ít! Trái lại bọn cơ hội chủ nghĩa đủ mọi mầu sắc được dịp cướp cơ hội lộ mặt! Và chuyện Tầu "xâm thực"... dần nước mình, "bất chiến tự nhiên thành" đã được chính hai ông đứng đầu 2 nước tuyên bố "Không để những bất đồng về Biển Đông ảnh hưởng đến tình hữu nghị lâu đời giữa hai dân tộc", "ảnh hưởng đến sự phát triển ổn định của 2 nước"... rồi thì Báo Tiếng Hoa điện tử ra mắt hoành tráng tại Hà Nội! Rồi "Cuộc thi hát Việt Trung 2012" bằng hai thứ tiếng được liên tục quảng cáo trên Tivi! rồi... "Hội Thảo về Việt Nam Học sẽ có tới 36 nhà khoa học Đại Hán tới thuyết trình sẽ khai mạc tại Hà Nội tháng 11 này đã sớm được tuyên truyền "dùm bạn"... Các bài phản đối Trung Quốc, các cuộc "dọa" tụ tập đông người cũng im re, Còn hành động "lấn dần", "chuyện đã rồi" của người Tầu thì cứ từ từ mà tiến... Chẳng mấy ai quan tâm! Trái lại còn có sự chia rẽ trong nhận thức giữa các blogger đôi khi gay gắt! Bản thân mình, chẳng bước chân ra khỏi cửa mấy năm nay, chỉ viết những gì từ nhận thức không lệ thuộc vào ai ngoài cá nhân mình cũng còn có kẻ cố tình khoác cho mình cái áo "công an văn hóa – dân chủ cuội"! Còn có blogger do gỡ bớt bài nhất là các bài có đôi dòng ngợi ca sự "sáng suốt, vô tư" của các lãnh tụ cs "xưa" như Võ văn Kiệt, Nguyễn chí Thanh, Tố Hữu, Võ nguyên Giáp... thì ăn đủ các thứ "đòn bẩn" đến hộc máu ra mà chết (nếu bị "oan", còn nếu đúng thì... cũng... đáng đời!!)...

Tóm lại, chưa bao giờ mình thấy sự chia rẽ trong nhận thức và tình cảm lại khác biệt như bây giờ về tình hình đất nước:

1- Một số quá lạc quan về cái ngày "nhân dân sẽ vùng lên" sẽ sắp đến... Cứ trông mong vào một cuộc xuống đường hàng triệu người đủ để đánh xập cái thể chế quá ư mục ruỗng này (!?)... Cái điều "viển vông" này tớ đã bị chửi nát nước trong bài "Hương hoa lài làm tôi nhức óc" trong đó tớ nói thẳng là "lúc này (và cả lúc này nữa) là chưa đúng lúc" vì... chưa một ai có máu mặt tương đối (như một nguyên Ủy Viên TƯ, một nhà văn, một vị tướng về hưu chẳng hạn) dám đi đầu trong hàng ngũ biểu tình, chưa có một ai dám leo lên mui một chiếc xe ô-tô để diễn thuyết động viên quần chúng tiến lên thì... mãi mãi cái chuyện xuống đường ở nước này quá lắm cũng chỉ là mấy vị "nhà" nọ "nhà" kia, "tiến" nọ "thạc" kia túm tụm nhau nhiều lắm không quá 10 người dàn hàng ngang chụp ảnh kỷ niệm ngày "có ý định cùng vài trăm người xuống đường bị dẹp" mà thôi! Nhưng chưa kịp xuống đường thì đã bị chặn lại nên... đành ấm ức trở về biểu tình bằng... tuyên bố này nọ! Chán mớ đời!

2- Một số tin rằng đây là lúc phe "trong sạch" sẽ thẳng tay trừ khử hết "bầy sâu"và nghị quyết IV sẽ cho phép hạ bệ hết những tên tham nhũng từ cỡ bự đến bọn tép riu. Và rồi "Niềm tin sẽ trở lại trong Nhân Dân như xưa"mà điển hình là bài "Búa liềm đã vung lên, một con sâu đã chảy máu"!!!(*) và một loạt bài có những câu rất chi là "cộng sản chân chính" như "Đây là cơ hội để Đảng tự rửa sạch mình, để môi trường chính trị thật sự trong sáng..." hoặc "đây là cơ hội để ông Nguyễn Phú Trọng xóa đi hình ảnh "ông giáo làng nhu mì", để ông Trương Tấn Sang khẳng định được vai trò và vị thế nguyên thủ đúng nghĩa..."

Một số những đảng viên trung thành với Đảng đến cùng thì viết lên những dòng mách nước "chúng ta cần thế này", "phải thế nọ"...

Riêng những tên "phản biện trung thành" thì lồng vào những phản biện, những "lên án" là những ý tưởng "để Đảng ngày càng mạnh hơn" và... nếu có thay đổi thì... cho em một ghế! Cái đa số mập mờ nửa phản đối nửa hoan nghênh này đọc hết bài mới thấy lộ ra cái ý cơ hội rõ ràng của họ!

Đáng buồn là trong đó có khá nhiều cái tên mà mình đã có một thời tưởng rằng họ là những "chiến sỹ của dân chủ-tự do", phục sát đất họ về lý luận về dân chủ, về luật pháp của họ v v... Nay bỗng dưng họ "đổi giọng" như: cải chính cho "chế độ này không phải là toàn trị và... không một cá nhân nào toàn trị cả "... (?) Thậm chí dám coi những cuộc đấu tranh của nông dân vừa qua chỉ là những vụ "ăn vạ" (?!) thì chẳng cần e dè gì nữa: nhà phản biện kiêm blogger nổi tiếng này đúng là tệ hại gấp nhiều lần hơn cả triệu người "biết hết nhưng câm mồm" ở cái đất, cho đến hôm nay vẫn... tối mò như hũ nút này!

3- Một số nhỏ vẫn tin rằng sẽ có người làm Góocba-Eltsin của Việt Nam để "giải Cộng" ở cái đất này nhưng... không phải là cái lứa cán bộ đương thời và theo một ông giờ sờ có tên tuổi thì... "Cứ từ từ, mọi thứ tốt đẹp đều ở phía trước!?"

Trong khi đó, các nhà độc quyền toàn trị ngày một phát xít hóa (dịch từ "dictature totalitaire fascisant" của Aaron khi viết về quyền con người ở Việt Nam mà mình đã có lần viết trên blog) thì

- Cứ tự nhiên im lặng trước những sự lấn tới, những "sự đã rồi" hoặc "sắp rồi" hoặc cứ oang oang trên màn ảnh nhỏ những thành quả, những con số, những phần "chăm", nay thế này mai thế khác, ông này nói thế này ông kia nói thế nọ... phản biện nhau công khai về những công bố như vụ "phí đóng góp của người dân cao nhất hay thấp nhất các nước trên thế giới", vụ nợ xấu lúc thì 72.000 tỉ VNĐ, lúc thì 30.000 tỉ! Còn báo chí nước ngoài được mang ra dẫn chứng công khai lại là 37 tỉ đô-la? Xăng tăng giá một tháng 4 lần, trước khi tăng lại báo cho nhau đóng cửa cây xăng chờ giá mới bỏ túi của nhóm lợi ích mỗi lần bao nhiêu tỉ cũng mặc kệ!Thằng nào dù phản đối nhẹ nhàng trên facebook cũng lập tức bị gọi lên đồn cảnh cáo về hành vi "phạm pháp" chống đối Đảng-Nhà Nước!?

- Nhân ngày quốc khánh các thành phần không đồng quan điểm bị tù về "tội hình sự", dù đến cả tổng thống Obama đã kêu gọi đúng tên yêu cầu trả tự do cũng không một ai được hưởng khoan hồng ra khỏi tù cùng bọn ăn cắp, giết người, hiếp dâm, buôn ma túy cả...

Và mình tự hỏi mình: Có phải mình đã quá già rồi để cứ tự mình làm khổ mình mãi với cái chuyện blốc bliếc chẳng "tác rụng" gì đến một thằng mất dạy nào không? Tới cái ngay 24 tháng 9/2012 này đây, chạm đến cái ngày cuối cùng của 85 tuổi Tây đã đến lúc mình... "tái về hưu" chưa nhỉ? Chỉ tính từ cái ngày 22/8/2007, khi mình post cái entry đầu tiên lên blog yahoo 360, mình đã qua được 5 năm 1 tháng mấy ngày lẻ trụ vững trên 3 cái blog dù có đủ thứ áp lực, phá phách bắt mình "nghỉ chơi",

Nhưng... thú thiệt, chưa bao giờ mình thấy thất vọng trước tình hình phân hóa đến "Pó tay chấm com" như hôm nay...

Nếu có còn đứng vững ngày nào có lẽ chỉ vì muốn đền đáp sự ủng hộ quá nhiệt tình của các bạn, các con, các cháu quá thương yêu ông, thương yêu bác, chú... mà thôi!

Mình sợ nhất là các cháu buồn mà hụt nhuệ khí!

Ngày 10/9/2012: Văn chương lộn mửa, văn hóa lộn đầu

Cái chuyện văn hóa-văn nghệ gần đây vì nó quá thối khắm nên mới được dăm trang mạng có tiếng đề cập tới! Nổi đình đám nhất là chuyện ông thi sỹ "nhập đồng" thánh Trần mà một đêm cho "sooc-ty" ra cả 100 bài "thần thơ" hay đến nỗi cả cơ quan công an (qua báo chí và Trung Tướng Nhà Văn H.Ư, Hội Nhà Văn của Đảng trả lương) cùng nhiều "nhà" ný nuận văn nghệ vô sản đều hùa nhau ngợi ca hết lời với thế giới về cái Hay Tuyệt Đỉnh của nó bằng lập trường Duy Tâm Biện Chứng..., kiên định công khai trên VTV4! Chẳng lẽ với đồng bào hải ngoại thì phải lãnh đạo thủ đoạn đến trò bốc thơm chủ nghĩa duy tâm"? Nếu là thật tình thì... hỡi ôi! Lời khen mở đầu của ông Trung Tướng, tiếp theo là ông chủ tịch Hội Nhà Văn, sau đó là... là... các vị sư,... có cả bà già phật tử răng đen hát thơ của thánh thơ Hoàng Quang Thuận nữa... thì... đúng là văn hóa lộn đầu, văn chương lộn mửa thật!

Nói tóm lại: Không một ai có thể nói ngược ngay với cái HAY mà các ông có quyền, có súng, có nhà tù đã nói là HAY, huống hồ đây là hay của... Thánh nên nó "thương đời, yêu đời một cách..." (Lời ông chủ tịch Hội trong phim) phi thường đến mức những người cộng sản cũng phải công nhận là... Thánh thì...!

Xin chào thua! Các bố đáng tuổi con tớ vậy.

Tiện đây tớ xin điểm những tin thối khắm trong lãnh vực văn hóa văn nghệ lượm lặt chính trên các tờ báo của "Đảng các ông ấy" mà báo lề trái bị phân tán vào các vấn đề "đại sự" nên bỏ qua, coi thường ít phản bác, phê phán, lên án...

1- Chuyện cả đống tờ sờ, "chuyên ra", "chuyên vào" thay phiên nhau kéo cả đoàn lên đập thủy lợi Sông Tranh 2 để ; Không một ai dám có một kết luận gì !Vì dốt? Vì sợ ảnh hưởng đến tinh thần chiến đấu à quên đến tinh thần chịu đựng các sự lừa bịp của quần chúng? Mình đếm đến con số 11 ông bà tiến sỹ tên "ghế" tên "bàn" gì đó phát chán với những kết luận mà anh cán bộ học lớp 5 nhưng trung thành tuyệt đối với cái gì Đảng đã chủ trương làm là tuyệt đối đúng cũng nói như thế cả: Nghĩa là... vu vơ và chẳng có gì là cụ thể Có thể vì sợ trách nhiệm ? Vì đã được chỉ đạo ? Cũng có thể vì... dốt đặc mà nhận nhầm cái ghế nên khi cần ăn nói trước báo chí thì biết... nàm thế lào? Nhưng... đến cái tên bà tiến sỹ có tên Ngô Thị Lư coi chuyện nhân dân vùng bị trên 10 lần động đất nứt cả tường, nền nhà là... "Người dân quê kém hiểu biết nên gây hoang mang dư luận" để hậu thuẫn cho ông Lê thế Biểu Phó Trưởng ban Xây Dựng EVN là: "Động đất hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc tích nước sắp tới của Thủy Diện Sông Tra 2" thì đành phải chửi bậy một câu rồi nghĩ ngay tới chuyện "Đưa hết bọn tiên sư, chuyên ra, sư giáo kiểu này lên nghiên cứu muôn năm nằm tại chân đập Sông Tranh 2 cho chúng biết cái giá phải trả cho một học vị tiến sỹ chui ra từ ống... quần sâu bọ!

2- Tất cả gần như không sót một mặt nào trong thị trường văn hóa văn nghệ đều có những vấn đề mà từ trước chưa hề xảy ra.

Về văn -chuyện "thánh thơ" Hoàng Quang Thuận đã được các vua, quan văn học nước nhà khẳng định là xứng đáng đoạt giải Nobel bằng cách làm cả một chương trình giới thiệu trên VTV4, như một tuyên ngôn: "Kẻ nào phản đối chúng tao là đồ ngu!"

- Song song là chuyện cãi nhau đến "gãy cả lưỡi, sứt cả môi" của mấy ông tự nhận mình là "tiên phong mới trong thơ mới thời đổi mới", đặc biệt có dính líu tới Phó Chủ Tịch Hội Nhà Văn Nguyễn Quang Thiều!

- Các vụ kiện cáo, dè bỉu về giải thưởng HCM, giải thưởng Nhà Nước về việc tặng "giải thưởng cho các bài thơ dở nhất nước"đ ều vô ích khi ngày trao giải (và tiền hàng trăm triệu mỗi người) vẫn được tổ chức long trọng đến mức... xấu hổ chưa từng thấy cho tư cách một văn nghệ sỹ qua những tấm ảnh tường thuật cuộc đạị lễ 4, 5 năm mới có một lần! (Xem ảnh để thấy văn nghệ sỹ lễ phép với người cho tiền tới mức nào ở đây)

-Về Họa - thì lại nổi lên cái chuyện "vẽ người đàn bà cởi truồng" có được công nhận hay không? và một số người chẳng cần tranh luận cứ đàng hoàng đưa tranh ai hiểu thế nào thì hiểu ra triển lãm.

- Đặc biệt cụ Nguyễn Gia Trí tuy không mấy ai được chiêm ngưỡng tranh của cụ ra sao nhưng cũng làm mọi ngườicảm thấy vui vì cuối cùng cái Đẹp không cần có Hiện Thực XHCN, không cần "đảng tính" thậm chí không cả "quần chúng tính" cũng đã được công nhận và vinh danh một cách... tùy hứng! Nhưng lại làm người ta nhớ tới những tên tuổi lớn khác trong mọi lãnh vực VHNT khác tại miền Nam Việt Nam trước 75... tại sao bị bỏ quên không được như cụ Trí, như các bà Bạch Tuyết, Kim Cương...?

Khó giải thích thật phải không các chú trong Hội Đồng VHNT T.Ư?

- Về sân khấu thì cả loạt bài phủ nhận truyền thống kịch nói Bắc Kỳ ngay trước, trong và sau cuộc ra quân tại Huế với những vở kịch hoành tráng nhưng quá cũ (cả về hình thức lẫn nội dung dù là của Lưu Quang Vũ, Học Phi). Kết quả là rạp hát suốt nửa tháng trời chỉ có diễn cho nhau xem! Trái lại chỉ với hai vở "Lá sầu riêng" và "Đời cô Lựu", một thứ "mê-lô" cực cũ những năm 30-40, NSND Kim Cương đã lâu không lên sân khấu, nay quay trở lại để kỷ niệm ngày bà Bảy Nam 100 tuổi bằng chương trình "Tạ ơn đời" đã thu hút một số khán giả khổng lồ, phải diễn thêm ở những địa điểm ngoài 3 đêm ở Nhà hát lớn Sài-Gòn với sự có mặt của vô số vị lãnh đạo cao nhất và những "tiếng nói văn nghệ nặng kí" nhất hiện nay của Sài Thành, vẫn không sao thỏa mãn hết khách yêu cầu !Trình độ thưởng thức của quần chúng "có vấn đề" hay "đường lối sân khấu cách mạng vô sản" đã bị vùi dập không thể chối cãi?

- Sân khấu hài nhảm nhí đến cực nhảm lên ngôi! Diễn viên hài hải ngoại chẳng cần ưu tú, nhăn răng gì cũng trở thành super star ăn khách nhất giầu có nhất.

- Khoa tuồng cổ trường Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh không có lấy một người xin thi tuyển, các môn sân khấu dân tộc khác cũng chẳng có mấy thí sinh! Tiếng kêu SOS "phải trở về với cội nguồn dân tộc" trở thành một trò mỉa mai những ai đang muốn ôm lấy đường lối văn nghệ vô sản ngày nào! Có mà... chết đói...!

- Điện ảnh thì là lãnh vực được "quốc tế hóa" nhanh nhất và toàn diện nhất. Ngoài kịch bản mua lại của Hàn Quốc thì nay phải dựa vào mấy cái tên có tí Tây, tí Mỹ,... để may có người phục... Tây mà đến xem. Còn lại thì... hàng "nội địa" chẳng có khách mà các nhà đạo diễn thường đổ lỗi cho khó khăn về kinh tế, về các nhà sản xuất chi tiền quá keo kiệt! Còn nội dung cũng rất "xứng tầm thời đại" bởi những cảnh nóng bỏng, đấm đá gần giống được phim Hồng Kông những năm 60-70! Phim truyền hình VN thì... xin lỗi, trừ cấm truyền hình cáp, đến giờ vàng phim nội thì... cả nhà cả họ, cả làng và chắc cả nước đều chuyển kênh xem phim Mỹ, phim Hàn thậm chí cả phim Tầu (dù ghét Tầu đến mấy). Chỉ xin trích một câu kết luận khá là bi tráng của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên về tình hình điện ảnh Việt Nam để thấy nghệ thuật điện ảnh "của ta" đang ở đâu? Đó là câu nói khi "bàn ngang" về phương hướng cần học tập điện ảnh thế giới sắp tới: "Bao giờ lên khỏi miệng hố rồi hẵng tính!"

- Riêng về lãnh vực Ca nhạc (tớ loại trừ cái từ Âm Nhạc rất hiếm có trên thực tế nhưng rât hay được xử dụng một cách vô tư ở cái đất này) thì ôi thôi! Tầm bậy không sao tả xiết. Chỉ qua báo chí nhà Nước thôi cũng toàn là những chuyện chẳng thể có ở bất cứ nơi đâu trên trái đất này! Xin đơn cử:

- Người chẳng học Nhạc bao giờ lại vừa bị nộp phạt vì... "lộ hàng quá đáng" lại được mời làm Rám khảo một cuộc thi hát toàn quốc (!)

- Người chỉ là nhóm trưởng một nhóm nhạc pop, chẳng tốt nghiệp nhạc viện nào lại trở thành "Giám đốc âm nhạc" của cuộc thi "Tiếng Hát Việt" với cái chương trình có tên tiếng Anh "The Voice" (nghe có vẻ trí thức ra phết) bị tố cáo là dàn xếp bằng clip vidéo-audio phát trên mạng. Cụ thể đến mức không thể chối cãi! Với "The voice", các thứ ný nuận rất tiền phong (bì) được tung hê ra và báo chí cứ đăng lại nguyên văn không khen, không chê rằng thì là... "hát tiếng Anh để dễ hội nhập", "hát tiếng Anh dễ hơn tiếng Việt vì không có dấu!!?"

Chẳng có nhà ný nuận âm nhạc nào Mác hay không Mác lên tiếng!

Mà lên tiếng thế nào đây khi chưa hề có những thử thách gay go cho các học vị lâu nay vẫn bị nghi ngờ là... dỏm của mình!

- Bảo Yến lên báo tố cáo cái "mặt trái bẩn thỉu" của Show-Biz Việt giũa lúc trên thị trường "hát kiếm tiền" (mình dịch nôm na từ Show-Bussiness) đang có cuộc bôi xấu đến không nhìn mặt nhau về chuyện "ai dạy ai"? "ai dám huấn luyện cho ai?"...

Trong khi đó Các quan chức Âm Nhạc, Các Hội ăn lương của Đảng-Nhà nước chẳng một ai dám lên tiếng, dám làm trọng tài, chứ chưa nói đến phán xét, kết luận...

Phải chăng các vị già hoặc quá già thì... "hết hơi" nên "kệ mẹ sự đời"? Còn các vị trẻ hoặc ương ương thì thấy những chuyện đó là của Vụ văn hóa quần chúng "hơi đâu mà dây vào".

Hay là các vị tự thấy mặc cảm tự ty khi thấy nhạc bình dân (Vpop) nó đã chiếm hết chỗ đứng bằng tác phẩm, bằng con số người hâm mộ mà có nằm mơ các vị cũng không sao có được một cuộc đời nghệ sỹ như những Hồ Quỳnh Hương, Mr Đàm? nên khó mở miệng?

Vậy thì Hội Nhạc cũng như các Hội khác có lý do gì? có tác dụng gì? Để tồn tại, để phải bao cấp cả trăm, ngàn tỷ đồng!?

Một lần nữa, việc nuôi báo cô những tổ chức chẳng lãnh đạo, chẳng chỉ đạo được ai, chẳng làm gương mẫu được cho ai mà chỉ quanh năm kiện cáo, vạch áo cho thế giới xem lưng cần đặt lại vấn đề: "Tu bi o nót tu bi!"

Khối thằng đi nhầm vào ngành nghệ thuật sẽ rụng hết mặt nạ và chỉ có cách... đi ăn mày chưa chắc đã được!

Riêng mình, trước tình hình cái mặt trận văn hóa mà mình đã sống thoi thóp gần cả cuộc đời mình đã tìm một số tính từ, trạng từ để gọi đúng tính chất hiện tại của nó là:

NHẢM NHÍ, NHỐ NHĂNG, NHỐN NHÁO, NHẬP NHÈM, NHẦY NHỤA, NHƠ NHỚP,... đến NHỤC NHÃ!

Ngày 13/8/2012: Ba cái Chấm Chấm Chấm trong CV 7169

(Đáng lẽ trang này dành cho lần mở thứ 7 nhưng sợ mất "nóng sốt" nên mở luôn kỳ này)

Chẳng hiểu có phải để "giáng trả" bản kiến nghị của Hạ nghị viện Mỹ lên án về vấn đề vi phạm nhân quyền của Chính Phủ Việt Nam không chứ công văn số 7169 Hỏa Tốc của ông Dũng hạ lệnh các cơ quan chức năng xung trận diệt trừ bọn blogger bôi nhọ cá nhân ông thì..., ai không biết chứ tớ thì cho là: có mục đích nói cho lũ thượng, hạ nghị sỹ "thiếu thông tin"chúng mày biết "Nhân quyền, nhân lực cái... ấy của tao đây này!". Nó được tung ra đúng thời điểm, (đêm 12/9) đúng tính cách và đúng trình độ hiểu biết của người ra cái lệnh làm cả thế giới phải đưa tin và bình luận ngay sáng 13/9 về cái sự không thể ngờ xảy ra giữa thời đại cách mạng thông tin của thế kỷ thứ XXI, sự ngang nhiên xé bỏ mọi điều khoản trong quy ước về nhân quyền mà chính các vị tiền nhiệm của ông D đã thò tay ký... liều! Đã thế lại đang còn vận động một chân thường trực trong Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quôc năm 2014 nữa thì quả là kỳ quan thứ 000 của thế giới về các chính phủ đang tồn tại trên trái đất!!

Chỉ một sáng thứ ba tớ đã phải đọc qua đủ loại bài phê phán, thậm chí chửi bới, phẫn nộ bởi "cái lệnh đàn áp chính thức các blogger chống mình đã báo hiệu ngày tàn của ông Dũng đã tới". Lịch sự và dễ nghe nhất, theo tớ là ý kiến của Lucie Marillon, tổ chức "Phóng viên không biên giới: "Chúng tôi mong nhà nước VN dồn công sức nhiều hơn để xử lý các quan chức tham nhũng thay vì là tìm cách bắt bớ hay đe dọa những người tố cáo, lên án tiêu cực trong xã hội... "

Và suốt ngày hôm đó số người vào mạng để đọc các trang mạng "phản động" bỗng dưng tăng lên khủng khiếp và các blogger có tên, có địa chỉ trong nước đàng hoàng cũng không hề sợ sệt! Trái lại còn có những bài viết cực kỳ căng cứng đã được tung tới tấp lên mạng.

Bà xã mình, cùng mình nghe trực tiếp lệnh "tiêu diệt quân thù cờ- lốc" của thủ tướng trên VTV1 tới sáng nay cả hai đều thở phào:

Té ra blogger Việt cũng không thua mọi blogger Tây, Mỹ và cả Tầu nữa! Bắt thì cứ bắt !Xem thử có đủ chỗ để nhốt hết dân làng bờ lốc không cùng một lý tưởng với ông thủ tướng hay không?

Và mình bỗng nhớ lại:

1- Cách đây cả 70 năm, ông già mình sợ con lơ là học hành đã ra cái lệnh: Cấm không được xem truyện trinh thám của A.C.Doyle và Maurice Leblanc... Kết quả là chỉ trong một tháng có bao nhiêu tác phẩm của hai tác giả này trong thư viện mình đều "ngốn" sạch!

Vừa đọc bí mật vừa buồn cười cho bố mình: Làm sao kiểm soát nổi cái thằng mê truyện "ngoài luồng" như mình chứ mà cứ cấm!

2- Cách đây đúng 62 năm, khi bọn quân phiệt Nhật lật quân Pháp rồi, chúng đã ngang nhiên ra lệnh cho tất cả những ai có radio (thời ấy là hiện đạị nhất) phải đúng... ngày... giờ... đến... để Sở hiến binh Nhật cắt hết các sóng ngắn nhưng chúng không thể ngờ được là nối lại SW chỉ là việc mà nếu muốn thì đều có thể nhờ những chuyên gia a-ma-tơ nối lại trong 5 phút và không nghe công khai thì nghe bí mật để theo dõi kịp thời bọn chúng đang chết đến đít mà vui mừng!

Vì thế cái ba chấm sau những trang blog có tên rõ ràng cần phải "nghiêm trị" cho đến hôm nay bà xã tớ đã đoán trước: Có lẽ ba chấm đó chỉ là lời cảnh cáo chung chung thôi !Sức mấy mà bắt cho hết!... cũng có cái lý của nó thật! Mà xét cho cùng nếu có bị bắt thì có khi được vinh danh là người bị bắt già nhất nước đã chết ở trên Đồn do mỗi ngày không uông đủ 12 viên thuốc do Bác sỹ kê toa chứ không phải đã tự tử do... hối hận!


Original Page: http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/nhat-ky-mo-lan-thu-sau-ve-nhung-trang.html