Bauxite Việt Nam

Vietland

Đài Á Châu Tự Do

19 tháng 7 2010

Chuyện Blog

Blogger Mẹ Nấm

http://indiana.bilerico.com/2009/09/Blog.jpg"Blog, tự nó không tạo ra mâu thuẫn xã hội, cũng như không thể bị bất kỳ thế lực chính trị hay tổ chức đảng phái nào lợi dụng để kích động người khác.

Bởi ngày nào khi chưa giải quyết nguyên nhân chính tạo ra sự lộn xộn và bất ổn định là tầm nhìn hạn hẹp, cung cách quản lý yếu kém, sự tham lam vô độ và cách hành xử thiếu tình người trong xã hội, thì ngày đó vẫn còn có sự xuất hiện của blog - ở hình thức này hay hình thức khác. Hội nhập và toàn cầu hóa, thì phải tuân xử theo các quy định của quốc tế, không thể vươn ra biển lớn khi giữ riệt lấy lệ làng".

Mẹ Nấm
Nếu một ngày thức dậy mà không truy cập được vào bất kỳ tài khoản blog nào như Facebook, Multiply, Blogspot, YahooPlus... tôi không biết mọi người thế nào. Riêng tôi, hẳn là buồn lắm.

Viết blog, đọc blog và dạo một vòng quanh blog nó thành thói quen khó bỏ (nói khó bỏ vậy thôi, chứ nếu bị ép bỏ thì cũng phải bỏ!).
Tôi có nhiều bạn bè trên blog, có người đã gặp ở ngoài đời và thân thiết như anh chị em ruột, có người chưa gặp bao giờ nhưng không vì thế mà tình cảm quý mến dành cho nhau bị giảm sút, cũng có người không ưa gì mình nhưng vẫn thích vào blog để đọc và để kiếm chuyện cho vui, cũng lại có người không thích, không ưa nhưng vẫn phải vào blog tôi để đọc.

Nói như vậy để thấy rằng, tôi chấp nhận mọi ưu khuyết điểm mà blog mang lại như một sự tất yếu của cuộc sống.

Tôi viết blog theo kiểu ngẫu hứng, lãng mạn, và có trách nhiệm, tuỳ theo từng trạng thái cảm xúc, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, những gì tôi viết và tôi đăng tải, sẽ phụ thuộc vào phản ứng và sự mong đợi của người đọc. Bởi tôi biết, mình không phải là một người viết chuyên nghiệp.

Tôi cũng thuộc tuýp người sống thực tế, nên một khi chân vẫn chạm mặt đất, thì tôi luôn biết mình là ai, mình nói gì, và làm gì, và mình sẽ phải có trách nhiệm thế nào với những gì mình phát biểu. Những nhận xét, nhận định về cá nhân tôi (nếu có), từ phía bạn bè trong Friend list, từ những người đọc bài tôi viết trên các trang mạng khác, là một phạm trù không thuộc về trách nhiệm của cá nhân tôi. Vì thế, tôi xin phép được cáo từ các câu hỏi, những lời nhắn nhủ liên quan đến ý kiến cá nhân của người khác. Và cũng thật bất công, khi quy chụp những gì người khác nghĩ lên suy nghĩ của tôi. Thực sự với tôi, điều này không công bằng.

Thường thì tôi hay viết để chia sẻ suy nghĩ và cảm xúc, lắm lúc đọc được những bài viết ưng ý của các anh chị, bạn bè khác, tôi cũng copy về để làm của để dành.
Tôi nhớ, những ngày đầu mới lập blog, tôi chọn tên Mẹ Nấm, vì lúc đó tôi sắp làm mẹ, bên dưới nickname tôi để tên thật của mình - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh - và nơi cư ngụ là Nha Trang. Sau một loạt bài chia sẻ về những bức xúc trong cuộc sống, trong xã hội hàng ngày mà tôi chứng kiến, có người đã khuyên tôi không nên đưa các thông tin về cá nhân mình công khai vì nhiều lý do, trong đó, lý do an toàn được nhắc đến nhiều nhất.

Tôi đã nghĩ, khi mình nói lên điều mình suy nghĩ, trăn trở, với hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn thì có gì phải sợ mà thay tên đổi họ? Hơn nữa, một khi công khai danh tính, mình sẽ có trách nhiệm hơn với những gì mình đăng tải. Và tôi, cứ để mọi thứ y như cũ.

Sau những gì xảy ra năm ngoái, tôi quyết định đóng blog, xem như an phận với tâm lý của kẻ "theo chồng bỏ cuộc chơi". Tôi nghĩ, những người hiểu và yêu quý tôi thực sự, đã chia sẻ rất thân tình về quyết định này của tôi - tôi thực sự rất trân trọng những con người này. Một số người khác - những người lỡ coi tôi là anh thư, là người dũng cảm - hẳn đã rất thất vọng trước quyết định này, và có phản ứng. Tôi không buồn lắm vì điều này, bởi vì như tôi đã nói, không ai có thể sống hay quyết định thay cuộc đời của người khác.
Khoảng thời gian không viết blog, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi đọc lại hơn 400 entries của mình để nhìn lại xem mình có nông nổi, hoặc bị ai lợi dụng không? Đáng buồn, là không ai xui tôi viết, cũng chẳng ai khích tôi viết cả. Những gì tôi viết, thực sự là những gì tôi nghĩ, và không may cho tôi là có khá nhiều người cùng nghĩ như tôi (nói không may vì tôi nhận được khá nhiều cái mũ to đùng: nào là ảo tưởng, nào là huyễn hoặc bản thân vì những lời đề cao của kẻ khác, mọi người đẩy tôi lên quá mức, và tôi sắp bay ra khỏi vị trí vốn có của mình...).

Tôi nghĩ, mình không nên chọn thái độ cực đoan hay tiêu cực khi nhìn nhận mặt trái của vấn đề khi viết, bởi tôi hy vọng vẫn có người biết lắng nghe. Nhưng hình như, tôi đặt niềm tin nhầm chỗ, nên khi quyết định viết blog lại, tôi thường để một câu hỏi mở ở cuối bài viết của mình. Phải nói là lắm lúc, tôi thấy mình cũng đanh đá, đáo để, và ngoa ngoắt, không kém gì ai. Đó mới là con người tôi thực sự, và blog là nơi phản ánh bản thân tôi, của riêng tôi, chứ không phải là trang báo, hay là hộp thư bạn đọc.

Blog, giờ đây không phải là nơi để mọi người trút mọi bức xúc cá nhân vào đó nữa, nó thực sự đã trở thành một kênh thông tin đáng để quan tâm.
Bức xúc ở xã hội nào cũng có, quan trọng là người tạo ra các bức xúc trên có biết lắng nghe và biết điều chỉnh theo hướng đôi bên cùng hài lòng hay không, điều này, chắc thuộc về khả năng nghe - nhìn - đọc - hiểu, trách nhiệm và lương tâm của những người nắm quyền sinh sát trong tay.

Blog, tự nó không tạo ra mâu thuẫn xã hội, cũng như không thể bị bất kỳ thế lực chính trị hay tổ chức đảng phái nào lợi dụng để kích động người khác.
Bởi ngày nào khi chưa giải quyết nguyên nhân chính tạo ra sự lộn xộn và bất ổn định là tầm nhìn hạn hẹp, cung cách quản lý yếu kém, sự tham lam vô độ và cách hành xử thiếu tình người trong xã hội, thì ngày đó vẫn còn có sự xuất hiện của blog - ở hình thức này hay hình thức khác. Hội nhập và toàn cầu hoá, thì phải tuân xử theo các quy định của quốc tế, không thể vươn ra biển lớn khi giữ riệt lấy lệ làng.

"Con cái không chê cha mẹ nghèo", không có nghĩa là con cái không có quyền thúc đẩy cha mẹ thoát khỏi sự nghèo nàn, lạc hậu. Với tôi, viết blog về các vấn đề xã hội, cũng như người ta đang ngồi bên bàn nhậu để ăn một nồi lẩu. Ai cũng muốn nước sôi để thả thức ăn vào nồi, nhưng lại ngại lửa nóng nên không ai thắp lửa. Vậy biết chừng nào mới có lẩu để ăn?
Cũng vậy, mọi người ai cũng mong muốn có một xã hội tốt đẹp, nhưng lại ngại thay đổi, sợ phải đối diện với cái xấu và cái ác, thì biết đến bao giờ mong ước đó mới thành sự thật đây?

Tôi, blogging, vì chính bản thân mình muốn tiếp tục sống, chứ không phải vì phản ứng hay sự chờ đợi của bất kỳ ai.
Tôi, blogging, vì muốn bản thân mình và xã hội tốt đẹp hơn nếu có người lắng nghe và sửa đổi.
Tôi, nói thế, đã đủ chín chắn chưa nhỉ?

MN

Nguồn: Blog Mẹ Nấm

Không có nhận xét nào: