Hà Văn Thịnh – Đại học Khoa học Huế
Ban biên tập Bauxite Việt Nam vừa đưa ra một đề tài thật hay: Bàn về sự kiểm duyệt – hay còn gọi là, "nền văn hóa đà điểu rúc đầu vào trong cát", nhân việc Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên và Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh dùng internet để bày tỏ quan điểm. Tự nhiên, nhớ đến những bài học lịch sử rồi suy ra rằng chuyện bịt miệng dân là điều không thể; trừ phi…, những kẻ ngu dốt đến cùng cực mới không hiểu điều đó.
Một người bạn (tạm coi là bạn) có chức vụ khá cao khuyên tôi rằng đừng viết cho Bauxite Việt Nam nữa vì "sắp hốt rồi". Tôi ngỡ ngàng. Chí ít, những điều tôi viết hay những điều mà người Bauxite đã và đang, sẽ nói đều là vì sự tiến bộ của đất nước, vì sự mạnh giàu của dân tộc, vì sự tươi sáng của ngày mai. Vậy, tại sao lại "hốt"? Không ai có thể "hốt" Ngày Mai của dân tộc Việt Nam! Cho dẫu cách trình bày của tôi hay của những người khác có điều gì đó không thỏa đáng lắm về mặt ngôn từ thì về cơ bản, cái mục đích tốt là rõ ràng. Đất Nước như là mối tình đầu tiên và duy nhất của một con người. Đó là "mối tình" đích thực không thể sẻ chia. Càng nhiều sai lầm do "đất nước gây ra" (thực chất là do những người nắm quyền điều hành) thì nỗi đau càng nhiều. Ai chẳng biết bởi yêu nhiều nên đau đớn cũng nhiều! Ngòi bút của những nỗi đau từ trái tim và sự "ích kỷ" không cùng ấy, ai có thể kiểm duyệt? Tức nước vỡ bờ là nguyên tắc của mọi thời đại. Sự ngu xuẩn có thể lộng hành, bịt miệng sự thật trong chốc lát của thời gian nhưng cuối cùng cũng không thể đảo ngược được. Đó là chân lý vĩnh hằng.
Socrates (triết gia Hy Lạp, 469-399 tr. CN) cho rằng "Sự thật còn quan trọng hơn cả sự sống". Chính vì quan niệm như thế mà ông đã bị buộc phải uống thuốc độc bởi lý do nói đúng, nói nhiều về cái đúng (!). Trước khi chết, Socrates đã nói với học trò rằng hãy mua một con gà trống to và béo để biếu và cảm ơn người đã chế thuốc độc vì đã tạo ra thứ thuốc khiến ông chết mà không đau đớn gì nhiều lắm. Thì ra, vì sự thật, con người có thể cảm ơn cả cái chết, nếu đó là điều cần thiết.
Hán Vũ Đế (trị vì từ 141-87 tr.CN) là một vị vua được ca ngợi nhiều trong sử sách nhưng lại rất sợ những điều nói thật. Một trong các nỗi sợ ấy được hiện thực hóa bằng cách ra lệnh thiến Tư Mã Thiên (145-90 tr.CN) bởi vì Tư Mã đã nói đúng rằng Lý Lăng không có tội trong chuyện bại trận trước Hung Nô. Thế nhưng, Hán Vũ Đế cho rằng nói như thế là ngầm chê bai Lý Quảng Lợi (anh vợ của Hán Vũ Đế). Xem ra, chê bai vua hoặc người nhà của vua dốt nát, nhút nhát là điều không thể chấp nhận trong bất kỳ thời đại nào của toàn bộ lịch sử phương Đông.
Một trong những điều "siêu giỏi" của Adolf Hitler là đã thành lập "Ban Văn hóa Tư tưởng" trực thuộc Bộ Tuyên truyền của chế độ NAZI (Nationalsozialismus = National Socialism = Chủ nghĩa xã hội quốc gia). Đó là cái ban kiểm soát tư tưởng, ý kiến đầu tiên được thành lập trong toàn bộ tiến trình lịch sử của loài người. Cái ban đó đứng trên luật pháp và bất chấp luật pháp. Lý do giản dị lắm: Ban đó nói sai tức là sai, nói đúng, hiển nhiên là đúng. Còn vì sao đúng hay sai thì không cần bàn. Nếu có bàn thì tất nhiên là sai. Khỏi phải nói sự nghiệt ngã khủng khiếp mà Hitler đã đem đến cho người Đức nói riêng, cả châu Âu nói chung. Tất cả mọi sự phản biện đều phải câm lặng. Dĩ nhiên, điều ngu xuẩn mà Hitler muốn cưỡng đoạt lịch sử không thể kéo dài. Đế chế được coi là hùng mạnh đó phải sụp đổ. Lý do càng giản dị hơn nữa: Không thể bịt miệng được sự thật. Sự dối trá – được uyển ngữ hóa bằng cụm từ "tuyên truyền" trở thành con dao hai lưỡi – đã là đúng và tốt đẹp thì không cần tuyên truyền. Hữu xạ tự nhiên hương là điều người xưa nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Ban Văn hóa Tư tưởng Trung ương (nay là Ban Tuyên giáo) của ta hoàn toàn khác với Ban Văn hóa Tư tưởng của Hitler. Đó là điều chắc chắn. Chắc chắn hơn nữa là mới đây, Thứ trưởng Bộ Công an Nguyễn Văn Hưởng khẳng định rằng từ trước tới nay chưa có ai bị nhà nước bắt vì bất đồng chính kiến (Vietnamnet, 10.2.2010). Càng tin tưởng thêm khi Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên (vị anh hùng của đường mòn Hồ Chí Minh huyền thoại) và Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh (nguyên Chính ủy Quân khu IV miền Bắc trước 1975 và là cựu Đại sứ Việt Nam tại Bắc Kinh giai đoạn 1974 -1989) cho rằng bày tỏ ý kiến khác chiều là điều cần thiết.
Một đất nước có "độc lập, tự do, hạnh phúc" cho phép người dân tin tưởng tuyệt đối rằng mình có thể tự do (có quyền) nói ra những điều mình nghĩ và, nếu sai, Nhà nước sẽ góp ý, bổ sung là chuyện bình thường. Chính vì lẽ đó, chúng ta có quyền tin tưởng rằng sự kiểm duyệt ghê gớm nào đó chỉ là sự hù dọa của "một số", "một bộ phận" cá nhân mà thôi. Một số đó chỉ là con sâu làm rầu nồi canh vì bản chất của chế độ ta hiện nay là của dân, do dân, vì dân (câu nói nguyên văn của Abraham Lincohn tháng 9.1863: of the people, by the people, for the people).
Huế, 29 Tết, 12.2.2010
HVT
HT Mạng Bauxite Việt Nam biên tậphttp://boxitvn.blogspot.com/2010/02/ban-ve-kiem-duyet-thong-tin.html
"Không ai có thể "hốt" NGÀY MAI của dân tộc Việt Nam", câu nói đó của bạn Hà Văn Thịnh trong bài viết dưới đây là một lời khẳng định tuyệt đối đúng không chỉ với trang mạng Bauxite Việt Nam, trước hết là tuyệt đối đúng với tương lai vững chắc của dân tộc chúng ta – một dân tộc đã từng được thử lửa trong chiều dài hàng nghìn năm chống đô hộ phương Bắc mà La Thành, trong bài viết Bauxite phép thử của tinh thần quốc gia Việt đăng trên trang mạng Talawas ngày 7-5-2009 và đăng lại trên BVN ít ngày sau đó, đã đề cập tới.
Nhân bạn Hà Văn Thịnh nêu tấm gương dùng internet bày tỏ quan điểm yêu nước của hai vị tướng Đồng Sĩ Nguyên và Nguyễn Trọng Vĩnh, người viết mấy lời này cũng xin được nói lời cám ơn chân tình đến hai ông, là hai trong không ít bậc lão thành cách mạng cũng như đông đảo bạn bè khắp bốn phương đã liên tục thăm hỏi với tấm lòng âu lo cho tôi trong suốt những ngày tôi bận rộn ở cơ quan an ninh từ 13-1-2010 đến 3-2-2010. Đặc biệt, Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, ông Kim Sơn và ông Nguyễn Văn Bé đã gọi điện hoặc đến gặp trực tiếp, căn dặn tôi hãy giữ vững khí tiết đến giọt máu cuối cùng để giữ vững một trang mạng vốn đã đi vào lòng dân vì nói lên tiếng nói xây dựng một đất nước phát triển bền vững và đúng hướng, trong đó nhân dân được hưởng niềm hạnh phúc của lý tưởng dân chủ và công bằng.
Hôm nay, tôi đã trở lại cuộc sống đời thường vẫn với tấm lòng trinh bạch và phẩm chất vẹn nguyên của một công dân yêu nước, xin qua đây gửi đến bạn bè cùng độc giả yêu quý lời tri ân sâu sắc, sau nữa là lời chúc mừng một năm con hổ dồi dào sức hổ - cho dù số phận Bauxite Việt Nam ra sao thì giữa giờ phút giao thoa năm cũ năm mới thiêng liêng này vẫn chưa thể nói với quý bạn lời thông báo cuối cùng.
Nguyễn Huệ Chi
Ban biên tập Bauxite Việt Nam vừa đưa ra một đề tài thật hay: Bàn về sự kiểm duyệt – hay còn gọi là, "nền văn hóa đà điểu rúc đầu vào trong cát", nhân việc Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên và Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh dùng internet để bày tỏ quan điểm. Tự nhiên, nhớ đến những bài học lịch sử rồi suy ra rằng chuyện bịt miệng dân là điều không thể; trừ phi…, những kẻ ngu dốt đến cùng cực mới không hiểu điều đó.
Một người bạn (tạm coi là bạn) có chức vụ khá cao khuyên tôi rằng đừng viết cho Bauxite Việt Nam nữa vì "sắp hốt rồi". Tôi ngỡ ngàng. Chí ít, những điều tôi viết hay những điều mà người Bauxite đã và đang, sẽ nói đều là vì sự tiến bộ của đất nước, vì sự mạnh giàu của dân tộc, vì sự tươi sáng của ngày mai. Vậy, tại sao lại "hốt"? Không ai có thể "hốt" Ngày Mai của dân tộc Việt Nam! Cho dẫu cách trình bày của tôi hay của những người khác có điều gì đó không thỏa đáng lắm về mặt ngôn từ thì về cơ bản, cái mục đích tốt là rõ ràng. Đất Nước như là mối tình đầu tiên và duy nhất của một con người. Đó là "mối tình" đích thực không thể sẻ chia. Càng nhiều sai lầm do "đất nước gây ra" (thực chất là do những người nắm quyền điều hành) thì nỗi đau càng nhiều. Ai chẳng biết bởi yêu nhiều nên đau đớn cũng nhiều! Ngòi bút của những nỗi đau từ trái tim và sự "ích kỷ" không cùng ấy, ai có thể kiểm duyệt? Tức nước vỡ bờ là nguyên tắc của mọi thời đại. Sự ngu xuẩn có thể lộng hành, bịt miệng sự thật trong chốc lát của thời gian nhưng cuối cùng cũng không thể đảo ngược được. Đó là chân lý vĩnh hằng.
Socrates (triết gia Hy Lạp, 469-399 tr. CN) cho rằng "Sự thật còn quan trọng hơn cả sự sống". Chính vì quan niệm như thế mà ông đã bị buộc phải uống thuốc độc bởi lý do nói đúng, nói nhiều về cái đúng (!). Trước khi chết, Socrates đã nói với học trò rằng hãy mua một con gà trống to và béo để biếu và cảm ơn người đã chế thuốc độc vì đã tạo ra thứ thuốc khiến ông chết mà không đau đớn gì nhiều lắm. Thì ra, vì sự thật, con người có thể cảm ơn cả cái chết, nếu đó là điều cần thiết.
Hán Vũ Đế (trị vì từ 141-87 tr.CN) là một vị vua được ca ngợi nhiều trong sử sách nhưng lại rất sợ những điều nói thật. Một trong các nỗi sợ ấy được hiện thực hóa bằng cách ra lệnh thiến Tư Mã Thiên (145-90 tr.CN) bởi vì Tư Mã đã nói đúng rằng Lý Lăng không có tội trong chuyện bại trận trước Hung Nô. Thế nhưng, Hán Vũ Đế cho rằng nói như thế là ngầm chê bai Lý Quảng Lợi (anh vợ của Hán Vũ Đế). Xem ra, chê bai vua hoặc người nhà của vua dốt nát, nhút nhát là điều không thể chấp nhận trong bất kỳ thời đại nào của toàn bộ lịch sử phương Đông.
Một trong những điều "siêu giỏi" của Adolf Hitler là đã thành lập "Ban Văn hóa Tư tưởng" trực thuộc Bộ Tuyên truyền của chế độ NAZI (Nationalsozialismus = National Socialism = Chủ nghĩa xã hội quốc gia). Đó là cái ban kiểm soát tư tưởng, ý kiến đầu tiên được thành lập trong toàn bộ tiến trình lịch sử của loài người. Cái ban đó đứng trên luật pháp và bất chấp luật pháp. Lý do giản dị lắm: Ban đó nói sai tức là sai, nói đúng, hiển nhiên là đúng. Còn vì sao đúng hay sai thì không cần bàn. Nếu có bàn thì tất nhiên là sai. Khỏi phải nói sự nghiệt ngã khủng khiếp mà Hitler đã đem đến cho người Đức nói riêng, cả châu Âu nói chung. Tất cả mọi sự phản biện đều phải câm lặng. Dĩ nhiên, điều ngu xuẩn mà Hitler muốn cưỡng đoạt lịch sử không thể kéo dài. Đế chế được coi là hùng mạnh đó phải sụp đổ. Lý do càng giản dị hơn nữa: Không thể bịt miệng được sự thật. Sự dối trá – được uyển ngữ hóa bằng cụm từ "tuyên truyền" trở thành con dao hai lưỡi – đã là đúng và tốt đẹp thì không cần tuyên truyền. Hữu xạ tự nhiên hương là điều người xưa nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Ban Văn hóa Tư tưởng Trung ương (nay là Ban Tuyên giáo) của ta hoàn toàn khác với Ban Văn hóa Tư tưởng của Hitler. Đó là điều chắc chắn. Chắc chắn hơn nữa là mới đây, Thứ trưởng Bộ Công an Nguyễn Văn Hưởng khẳng định rằng từ trước tới nay chưa có ai bị nhà nước bắt vì bất đồng chính kiến (Vietnamnet, 10.2.2010). Càng tin tưởng thêm khi Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên (vị anh hùng của đường mòn Hồ Chí Minh huyền thoại) và Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh (nguyên Chính ủy Quân khu IV miền Bắc trước 1975 và là cựu Đại sứ Việt Nam tại Bắc Kinh giai đoạn 1974 -1989) cho rằng bày tỏ ý kiến khác chiều là điều cần thiết.
Một đất nước có "độc lập, tự do, hạnh phúc" cho phép người dân tin tưởng tuyệt đối rằng mình có thể tự do (có quyền) nói ra những điều mình nghĩ và, nếu sai, Nhà nước sẽ góp ý, bổ sung là chuyện bình thường. Chính vì lẽ đó, chúng ta có quyền tin tưởng rằng sự kiểm duyệt ghê gớm nào đó chỉ là sự hù dọa của "một số", "một bộ phận" cá nhân mà thôi. Một số đó chỉ là con sâu làm rầu nồi canh vì bản chất của chế độ ta hiện nay là của dân, do dân, vì dân (câu nói nguyên văn của Abraham Lincohn tháng 9.1863: of the people, by the people, for the people).
Huế, 29 Tết, 12.2.2010
HVT
HT Mạng Bauxite Việt Nam biên tậphttp://boxitvn.blogspot.com/2010/02/ban-ve-kiem-duyet-thong-tin.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét