Bauxite Việt Nam

Vietland

Đài Á Châu Tự Do

25 tháng 4 2010

Ngày 30 Tháng Tư Đen

Xuyên Mộc, ngày 30 tháng 4 năm 19...

Các con thân yêu,

Từ ngày ba cởi chiếc áo bay và không còn thấy mặt các
con là bao lâu nhỉ?... Bảy năm. Bảy năm tù cải tạo ba
ngỡ đời mình trải dài qua bốn ngàn năm lịch sử. Ôi!
Thời gian mãi tuôn trào mà ba tưởng chừng đời mình còn
đang sống với ông bà bên giòng Sông Dương Tử, với dư
âm đồng bào, với tình nghĩa "một bọc trăm con."

Ðêm nay trăng vằng vặc tỏa rộng khắp trời. Thời gian
như ngừng đọng. Nhìn trời qua khe lán trại giam ba mơ
màng ngắm ánh trăng rơi, vượt qua làn sương huyền ảo
trở về mái ấm gặp má và các con.

Bảy năm tù ba không còn thấy mặt các con, không còn thấy
các con khôn lớn. Hình ảnh mà ba mang theo, là cái đêm
mọi người thức trắng để thu xếp mùng mền chiếu
gối… cho sáng hôm sau ba ra trình diện… nghe nói khoan
hồng và chỉ học tập có một tháng.

Một tháng của các con là ba mươi mặt trời lặn mọc.

Một tháng của bác và đảng là ba mươi mùa đông buốt
gía tại chân núi Mây Tào.

Một tháng của ba lại tính bằng phút giây của loài
người so sánh, "nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại."

Bảy năm của thế giới tự do, thì bác và đảng tính
bảy ngày. Thời gian tù tội là ngàn năm tuôn trào qua
đời ba để ngừng đọng đêm nay.

***

Nhờ ánh trăng xuyên lá rừng, qua khe lán trại giam, giúp ba
ghi lại những dòng chữ này… Khi mà thời gian ngừng
đọng, khi mà nước mắt tuôn trào, khi mà dòng chữ cuốn
trôi tim óc in đậm trên trang thư này. Tất cả theo sức
nung nấu cõi lòng như hỏa diệm sơn nổ tung để thiêu
đốt cõi đời ô trọc và vũ trụ tù binh.

Thời gian khi xưa ba viết tình thư cho má cũng không thổn
thức như đêm nay. Cảm tình ba chuyển đến má, sao dạt
dào yêu thương, tình tứ biết bao, chứa chan bình minh
nắng ấm, êm ả trăng thu huyền diệu.

Nhưng đêm nay viết thư cho các con từ trong cảnh ngục tù,
hình ảnh các con mãi chập chờn, rồi ba thấy các con.
Phụ tử tình thâm mà ba ghi lại nơi đây, còn chan chứa
hơn ái tình, hơn cả mực tím, hơn cả giấy học trò mà
ba viết ngày trước. Trên hết là những dòng chữ này mang
mối tình đẹp nhất đời ba, biển rộng thái bình của
má và cao ngất trường sơn của ba.

Nhưng các con sao hiểu tình cha? Ngày nào các con có khả
năng hiểu thì ngày ấy ba thành người thiên cổ… Ba nghe
văng vẳng đâu đây tiếng khóc chào đời của các con,
nhìn các con tập đi, tập nói, ba ôm các con vào lòng. Hình
ảnh thân yêu ấy hiện rõ trong giấc điệp.

***

Cứ mỗi lần ba mươi tháng tư, hình ảnh các con hiển
hiện và đời ba kéo dài thêm từng ngàn năm, vạn năm.
Ôi! Thời gian sao tàn ác với ba! Những phút đói lả, ngã
gục giữa nông trường, những đêm gía lạnh buốt
xương… sao qúa phũ phàng, ba thấy thời gian kéo dài lê
thê bất tận, dài mãi không thôi. Phút chốc mà đã sống
qua hằng mấy kiếp người.

Thời gian ba chỉ nghe tiếng diêm vương la hét từ đáy
ngục, âm thanh nghiến răng lanh lảnh tử thần qua tiếng
kẻng trại giam... pha lẫn tiếng quát đầy hận thù của
những lớp người Cộng Sản ngông cuồng chiến thắng.

Bao năm trôi qua, ba ước mơ nghe tiếng chuông giáo đường
nhẹ buông trong nắng chiều u tịch, khúc dương cầm thánh
ca réo rắc... và ba thèm nghe tiếng cười hồn nhiên khúc
khích... trong sáng của các con giúp hồn ba lắng đọng.

Con, bao giờ con hiểu tai con là do cha mẹ sinh ra, nghe tiếng
ru êm đềm của mẹ, thưởng thức bài quan họ ngân vang
của cha… con cảm nhận lời yêu thương trìu mến, chớ
không để nghe tiếng đạn lên nòng và tiếng hét gục ngã
của người tù khốn khổ.

Cần bao thời gian… để con biết đón nhận hạnh phúc âm
thanh?

Con. Gởi cho ba giọt âm thanh, giúp ba khỏi nhìn trời mưa
rơi qua mái lá, hay ba phải nghe tiếng vĩ cầm mà hằng
đêm lũ dế khóc than rên rỉ?

Ðã bao năm ba không còn thấy tà áo dài tha thướt, không
được ngắm màu cờ vàng, là màu mà má con ưa thích. Ba
cũng không được thấy ánh mắt bồ câu thơ ngây của các
con. Bị cướp tất cả. Mất tất cả, chỉ còn đôi mắt
phát hỏa với cái đầu bốc cháy của ba.

Ở khuôn trời này, chỉ có màu xanh của núi, màu xám bộ
đội, và màu đen áo tù u tối như cuộc đời ba đang chìm
ngập trong địa ngục Mác Lê... Con ơi, ba thèm khát màu
sắc, âm thanh, hình ảnh bao giờ mới có hả con?

Nơi đây ba chỉ có màu sắc rực rỡ trên cánh bướm vô
tình bay ngang hay tìm gặp hương hoa đất trời mà thôi.
Quê hương ta hôm nay không còn âm thanh, màu sắc thanh tao
như xưa, mà tràn ngập màu máu, màu của bác và đảng
đang nhuộm đỏ trên vành khăn cổ của toàn thể thiếu
nhi Việt Nam... hay qua tiếng kẻng lao động trong thiên
đường hạ giới. Cái âm thanh ma quái ấy đang làm run
rẩy các bác nông dân, và đám công nhân với thợ thuyền
vô sản.

***

Khi nhớ nhung chất ngất ba đè nén đau thương xuống vực
đại dương. Nổ tung như ngọn sóng thần. Đau với nỗi
đau ba cách biệt các con, và nhớ lại thời gian ba học
về chủ thuyết Cộng Sản, nghe chuyện thế giới đại
đồng, rồi nhìn dòng người miền Bắc từ bỏ sản
nghiệp vội vã di cư vào Nam. Chính ba cũng không hiểu...
nên mới có cảnh tù đày xảy ra như đêm nay.

Một mai con có gia đình… từng trải sự đời, nghịch
cảnh… cơ duyên nào đó làm con nhớ lại lá thư này, may
ra con hiểu tình cha. Lúc đó nỗi niềm nhớ thương nếu
có, mắt đầy ngấn lệ khóc thương cho ba, thì ba đã đi
từ bao kiếp trước.

Phải mấy chục năm con mới cảm nhận được tâm hồn ba,
hả con? Thế mà giờ này thì ba đang khóc… cũng như các
con khóc thương cho ba… khi rơi vào tù cải tạo để hiểu
thế nào là độc tài đảng trị... con ơi, quá trễ mất
rồi!

***

Sáng nay nhận tin các con vượt biển đi tìm tự do.

Con gái yêu thương của ba. Bàn tay con, ngày mới sinh ra, má
từng khen là bàn tay dày giống ba! Bàn tay kiên cường chỉ
huy đánh giặc... Bàn tay mà má hằng nâng niu đó, đang đeo
bao nhẫn ngọc vòng ngà?

Ôi! Sao ba sợ ngọc ngà làm hoen ố tay con, bàn tay dày tranh
đấu cho dân tộc tự do. Trong trương mục, hay tủ áo của
con… có bao nhiêu hả con? Hạnh phúc đó có tăng theo con
số? Ôi! Sao ba sợ tiền tài danh vọng làm mất lương tri
gái cưng của ba, đứa con mang dòng máu Trưng Triệu!

Con, chiều nay cùng người yêu dắt nhau trên bờ Potomac...
có ăn kem con đừng liệng cây. Gởi về cho ba, để ba
tặng lại cho những đôi tình nhân trên bờ Hoàn Kiếm,
giúp họ chia ngọt xẻ bùi, mà họ hằng tâm mơ có trong
thiên đàng Cộng Sản.

Con, chiều nay học trường Havard đừng liệng bỏ trang
giấy chưa chữ. Gởi về cho ba, để ba dành dạy các em mù
chữ trong nước đang cần học viết hai chữ Tự Do… Vì
qúa lâu, quê hương ta không còn chữ ấy.

Con trai yêu qúy của ba. Sau giờ làm việc phụ trội con
khoan liệng tàn thuốc lá. Gởi về cho ba, để ba xưởi
ấm nỗi lòng các chàng trai Việt.

Con, khi uống xong cái loong Coca xin đừng liệng bỏ. Gởi
về cho ba, để ba và chiến hữu quê nhà nhìn đáy loong mà
thấy hình ảnh chúng con sung túc nơi xứ lạ quê người.

Gái của ba, chiều nay hái cho ba đóa hồng vàng, ra Thái
Bình Dương tung theo chiều gió để xác hoa về đây ba làm
cờ quốc gia, lá cờ mà ngày xưa chính má đã may tặng ba.
Màu vàng cũng là màu da của gái ba mà má con khen ngợi.

Trai của ba, mỗi độ xuân về… khi xong tiệc tùng nhớ
tung chiếc xương gà về đây. Ba sẵn sàng đón nhận khúc
xương mà tổ chức tiệc tùng... vì từ lâu đất nước
này không cần ăn uống mà chỉ cần sống toàn khẩu hiệu.

Con, chiều nay có đứa du đảng nào đánh, xin đừng thèm
đánh lại, vì cú đánh ấy chẳng thấm bằng phần cú
đá, cú đấm của cán bộ quản giáo mà ba đang chịu. Con
hãy dành lại sức mà dùng đánh lại kẻ thù đang đánh
ba, đánh dân tộc ta.

Con gái của ba xi-nê tối nay, có đứa nào hỗn, xin con
đừng hờn giận thù nó… Nhớ rằng, má và các em nơi
quê nhà còn chịu nhục nhã đắng cay gấp bội! Vậy mà
má và các em cắn răng chịu đựng. Ba xin con thông cảm
nỗi nhục cho má, cho em... mà con đóng góp vào đại cuộc
cứu má, cứu em… cứu dân tộc ta.

Con, hôm nay có kẻ vô thần nào nói động đến tín
ngưỡng tôn giáo, xin đừng oán hận nó… vì trên quê
hương ta hôm nay giáo hội và các tôn giáo còn đang gánh
chịu đắng cay gấp triệu lần. Con nên nghe ba mà làm
việc đại nghĩa.

***

Các con thân mến. Ba biết rằng "con hơn cha nhà có
phúc," chúng con là đứa con có hiếu luôn thương ba
thương má, và thương các em ở quê nhà, mà chúng con suy
tính lo cho đồng bào ruột thịt.

Các con - đừng gởi về gia đình với số tiền ít ỏi
như vé xi-nê hay như gía bình xăng mà con thường trả…
số ấy còn thua xa ngân sách của đảng Cộng Sản đang
dùng để sát hại gia đình ta.

Gởi về cho ba, miếng giấy kẹo Xô-cô-la vừa bóc trong
lúc coi hát, để ba biết chúng con đang an vui, giải trí.

Gởi về cho ba, mùi xăng đốt cháy trong lúc chạy xe, để
ba biết các con đang hưởng tự do di chuyển, hay tự do
biểu tình chống cộng.

Gởi về cho ba hơi men trong lúc các con say xưa bàn chuyện
quốc sự, để ba hy vọng chúng con sẽ trở về cứu ba,
cứu má.

Ba biết rằng chúng con thích hoạt động, thích đấu tranh
và thích sống mưu cầu ơn ích… nhưng cần nhận định
đâu là chánh nghĩa, đâu là gian tà mà mưu tìm tự do và
độc lập cho dân tộc. Ðừng làm như ba ngày trước chỉ
biết đi làm, lãnh lương, tìm tư lợi... và trở thành kẻ
làm mất nước.

Các con thương mến. Khi giòng chữ muộn màng này đến
với chúng con, thì thời gian ngừng đọng và ba không còn
nữa. Ðau đớn thay! Xác thân ba mang đi làm phân bón cho
gốc chuối củ mì của nhà cán bộ, giúp cho trái chuối
củ mì bồi bổ, ngọt ngào mà dưỡng nuôi kẻ thù của
dân tộc ta.

Xót xa nhất là đời ba, lại phải đem xác thân máu huyết
của tổ tiên nòi giống Tiên Rồng mà nuôi dưỡng kẻ
thù, giúp cho đảng cộng sản trường tồn mà cai trị
toàn dân.

Nhưng dù cho ba có chết thì hồn ba không chết… khí phách
ấy hòa hợp trộn lẫn đất trời Việt Nam, hồn thiêng
sông núi, anh linh dân tộc… để sống mãi bên cạnh các
con, phù độ các con trên hành trình phục quốc.

Hãy ngạo nghễ đứng lên làm người! Hãy hiên ngang học
hỏi và nhận lãnh trách nhiệm trả thù cho ba, rửa hờn
cho nước; đừng tin những gì cộng sản nói mà hãy nhìn
kỹ những gì cộng sản làm.

Ba mong sao các con cô đọng thời gian, rút ngắn thời gian
trong cuộc cứu má, cứu em, cứu đồng bào ta. Lịch sử
gia đình ta, dân tộc ta, là lịch sử của yêu thương dùm
bọc và giúp cho mọi người được sống hạnh phúc ấm no
– Việt Nam, Lịch Sử Của Tình Yêu!

Vĩnh biệt các con.

Thần Báo

Không có nhận xét nào: