Bauxite Việt Nam

Vietland

Đài Á Châu Tự Do

21 tháng 1 2010

Tôi là người tỵ nạn

Tôi là người tỵ nạn
Viết những vần thơ đen
Nhưng chữ nghĩa không hèn
Cho người mất nước đọc

Thơ tôi nằm lăn lóc
Trằn trọc suốt canh trường
Từng cọng gầy trơ xương
Mang nỗi hờn vong quốc

Thơ tôi là sợi tóc
Bay lộng trong trời buồn
Nhìn xuống thấy quê hương
Đau nỗi đau dân tộc

Thơ tôi là sợi tóc
Nuôi bằng máu Việt Nam
Chảy suốt bốn nghìn năm
Nấu nung lòng ái quốc

Thơ không bao giờ mất
Tóc không bao giờ tan
Dẫu nằm dưới suối ngàn
Tóc, thơ luôn hùng tráng

Thơ là vầng trăng sáng
Soi tỏ bước anh đi
Tuổi trẻ ước mơ gì?
Có nhiều như sợi tóc?

Dù ngày mưa lất phất
Dù gió bão cuồng phong
Dù sấm động ầm ầm
Thơ tôi vẫn bất khuất

Nầy anh Nam, chị Bắc!
Hãy nối kết niềm tin
Gương sáng tự trau mình
Cùng đứng lên tranh đấu

Thơ tôi từ bóng tối
Vượt qua khỏi đêm đen
Thắp sáng những ngọn đèn
Soi lương tâm nhân loại

Từ bút cùn mòn mỏi
Từ nét chữ nghiêng nghiêng
Như bóng dáng mẹ hiền
Chờ con hồn hoang dại

Gió chiều vừa thổi lại
Tóc trắng mẹ bay bay
Phủ lên trọn hình hài
Nước Việt Nam tang tóc!

Thơ tôi ngồi bật khóc
Chữ nghĩa bỗng lạnh căm
Ai dòng máu Tiên Rồng
Hãy mau mau tiến bước …

Hoa Hướng Dương

Không có nhận xét nào: