Trong
cuộc chiến Việt Nam, Liên Sô lẫn Trung Cộng đều ngại hậu thuẫn mạnh của
các nước đồng minh trong Thế Giới Tự Do với sự lãnh đạo của Hoa Kỳ.
Tuy
nhiên sau khi tổng thống Richard Nixon từ chức về vụ WaterGate, phó
tổng thống Gerald Ford lên thay thế, do áp lực của phong trào phản
chiến khuynh tả, đảng Dân Chủ đối lập muốn lấy lại chính quyền; họ lại
nắm chiếm đa số trong quốc hội và dân chúng cũng muốn con em họ về nước
để khỏi chết, với con số hàng chục ngàn quân nhân hy sinh trên chiến
trường được những thế lực thù nghịch khai thác tối đa... đó là những lý
do khiến ông Gerald Ford bị trói chân, dù chưa muốn" tháo chạy" có khả
năng làm mất mặt đệ nhất siêu cường, nhưng quân viện giảm dần do phía
lập pháp thọt gậy bánh xe và từ đó Hoa Kỳ không có ý định phản công nếu
Cộng Sản Bắc Việt tấn công mạnh, chiếm miền Nam như trường hợp Nam
Triều Tiên trước đây.
Biết
được chủ trương và tình trạng của Hoa Kỳ trong thời kỳ khó khăn ấy, nên
Cộng Sản mở cuộc tổng tấn công toàn diện vào tháng 3 năm 1975, dốc toàn
lực vào chiến trường mà không sợ bị Hoa Kỳ phản công bằng quân lực hùng
mạnh trên bộ, dội bom miền Bắc, thế là miền Nam rơi vào tay giặc Cộng
ngày 30-4-1975.
Bài
học cũ lập lại đối với nước Việt Nam ngày nay: sau khi quan thầy Liên
Sô sụp đổ, khối Cộng Sản tan rả, chấm dứt thời chiến tranh lạnh và các
tàn dư nước Cộng Sản cố tồn tại trong tinh thần" hồn ai nấy giữ". Hai
nước khư khư đi theo con đường cũ như Bắc Hàn, Cu Ba nên không được Hoa
Kỳ xã vận, trong khi đó Trung Cộng, Việt Nam áp dụng chiến thuật" kỳ
nhông đổi màu" ban hành chính sách mở cửa, đổi mới, hiện đại hóa để tồn
tại lúc nào hay lúc nầy trong thời kỳ khó khăn" thoái trào cách mạng"
nhằm mua thời gian để chờ thời cơ thuận tiện với " cao trào cách mạng"
thì tiến lên 3 bước, đó là bản chất ngoan cố, gian manh của người Cộng
Sản ở mọi thời đại.
Đảng
Cộng Sản Việt Nam sau thời gian khá dài làm đầy tớ trung thành, bỗng bị
mất chủ Liên Sô, nên đành phải chấp nhận hòa hoãn với Trung Cộng, một
cựu đàn anh" vĩ đại" trước đây trong cuộc chiến tranh lạnh, cũng trở
thành thù nghịch sau năm 1975, có lúc cuộc xung đột đi đến cao điểm là"
bọn lưu manh bành trướng Bắc Kinh với mộng bá quyền" trong trận chiến
biên giới Bắc với Trung Cộng và Tây Nam với đàn em Pol Pot ở Miên. Bị
Trung Cộng dạy cho một bài học năm 1979, đảng la hoảng" không được đụng
tới Việt Nam" nhưng không dám đưa ra Liên Hiệp Quốc để giải quyết, đó
là cái khiếp nhược của bạo quyền nầy. Như thế, sau nầy tình hữu nghị
được nối lại, tình Đồng Chí thân thương như ngày nào, thì dù có chiếm
đất cũng không dám làm gì cả, thật là nguy hiểm vô cùng cho dân tộc.
Nước
Cộng Hòa xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cũng đổi mới giả, tìm cách ve vãng
với Hoa Kỳ, một đệ nhất siêu cường thế giới, để được hưởng nhiều quyền
lợi, từ năm 1994 đến nay, Việt Nam đạt được một số thành quả như: bình
thường hóa bang giao, ký thương ước với Hoa Kỳ; được ủng hộ gia nhập
khối Asian, vào WTO và mới đây được chiếc ghế không thường trực trong
Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc....nhìn những thắng lợi về mặt ngoại
giao nầy, nhìn bề ngoài, dường như Hoa Kỳ có ý định muốn dùng Việt Nam
để làm nút chận bước bành trướng của Trung Cộng trong khu vực hầu bảo
vệ quyền lợi và an ninh Hoa Kỳ, đồng minh; nhất là những chuyến thăm
viếng lẫn nhau giữa các lãnh tụ hai nước, rồi tin đồn đại vô căn cứ về
việc Cộng Sản Việt Nam sẽ gởi 50 ngàn quân sang Iraq để giúp Hoa Kỳ
trong cuộc chiến chống khủng bố.... đó là những đồ đoán, nhưng cũng có
tác dụng làm nản lòng một số người cầu an, không nhận định rõ ràng tình
hình và bọn đón gió, gián điệp nằm vùng dựa vào những" sự cố thời
thượng" ấy mà tuyên truyền:" Mỹ chơi với Việt Nam rồi, đừng chống Công
nữa...nếu có chống cũng không đi đến đâu vì Mỹ đã đi chung với Việt
Cộng...".
Tuy
nhiên, sau nhiều kinh nghiệm xương máu đối với các chế độ độc tài trong
quan hệ ngoại giao, điển hình là Saddam Hussein trở mặt làm hại đến
quyền lợi trong trận Iraq chiếm Kuwait gây nên cuộc chiến vùng vịnh đợt
1; mặt khác Hoa Kỳ đâu còn lạ gì với tập đoàn có" nghiệp chuyên" là
gian manh, lật lọng Cộng Sản Việt Nam...nên họ cũng không muốn trang bị
cho Việt Nam vì ngại bị trở mặt sau nầy. Sự quan hệ với nước Cộng Hòa
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam mang tính cách giao thương thông thường, Hoa
Kỳ cho nhiều hơn thu, không có quyền lợi nhiều.Những cuộc thăm viếng
lẫn nhau, hạm đội Hoa Kỳ ghé Việt Nam, một số cán bộ quân sự được sang
Mỹ huấn luyện, giúp quân đội Cộng Sản phòng ngừa bịnh AIDS, cứu cấp,
tháo gở mìn bẩy và dĩ nhiên là việc đi tìm hài cốt quân nhân mất tích
là quan trọng....sự quan hệ nầy chỉ là hình thức" ly gián kế" để cho
Trung Cộng và Việt Cộng nghi kỵ với nhau, như họ từng áp dụng trong
thời chiến tranh lạnh, gây phân hóa giữa Nga và Tàu.
Trung
Cộng biết áp dung" tương kế tựu kế" trong quan hệ với Tây Phương, khéo
léo" mượn đầu heo nấu cháo" và sau nầy" treo đầu heo bán thịt chó" với
các mặt hàng nhái, giả, bán giá rất rẻ, cạnh tranh ráo riết với các
cường quốc đương đại, nên ngày nay trở thành thế lực mới trên chính
trường, kinh tế thế giới sau khi Liên Sô sụp đổ, phần lớn cũng nhờ Hoa
Kỳ nâng đở; truyền thống chủ nghĩa bá quyền Đại Hán thức dậy sau thời
gian dài ngủ yên, âm thầm rèn luyện đủ công lực thì tái xuất giang hồ;
bàn tay lông lá Trung Cộng thọt đến nhiều khu vực, nhất là địa bàn Á
Châu, họ thu phục tập đoàn quân phiệt Miến Điện, ảnh hưởng đến Thái
Lan, Mã Lai, sát nách là Miên....nên vị trí chiến lược của Việt Nam coi
như" vô nghĩa" đối với quan niệm phòng thủ của Hoa Kỳ; tức là vị trí
của nước Việt Nam không còn là nút chận sự bành trướng của Trung Cộng
nữa, trái lại còn bị bao vây ba mặt: Bắc có Trung Cộng, Tây Nam có các
nước láng giềng thân Tàu, nên Việt Nam chỉ có con đường" nhìn ra biển
Đông", là lối thoát duy nhất nếu đất nước lâm nguy.
Biết
được thế bí ấy, Trung Cộng ra sức lấn chiếm các hải đảo ngoài khơi với
chiến lược tiệm tiến, là con đường thoát cuối cùng của Việt Nam, họ ma
lanh mua chuộc, gây áp lực kinh tế với các nước tranh chấp hải đảo như
Phi Luật Tân, Mã Lai, Brunei, Đài Loan....nên từ nhiều năm qua, Trung
Cộng có những bước chuẩn bị khá chu đáo, khai thác quyền lợi các nước
tranh chấp chủ quyền, để tiến đến việc ký kết những hiệp ước song
phương trong tinh thần" lao tư lưỡng lợi" làm Việt Nam càng bị cô lập
trên biển. Trung Cộng thuộc lòng câu của binh pháp gia Tôn Tử:" tri bỉ
tri kỷ, bách chiến bách thắng", thừa biết chắc Hoa Kỳ chỉ dùng hư
chiêu" ly gián kế", chớ không dùng nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam để đối đầu với mình trong tương lai, nên mới đây nhà cầm quyền
Trung Nam Hải công khai tuyên bố thành lập một huyện mới thuộc tỉnh Hải
Nam, bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.
Người
dân Việt Nam trong nước sôi sụt lòng yêu nước sau nhiều thập niên lắng
đọng vì bạo quyền đàn áp, bưng bít; nên sinh viên học sinh, dân chúng
đã tự động biểu tình tại sứ quán Trung Cộng ở Hà Nội và lãnh sự quán ở
Saigon vào ngày 9-12-2007. Giờ đây đảng Cộng Sản khó dấu dím những gì
mà họ đã bán nước cho ngoại bang, người dân muốn biết nội dung những
hiệp ước mà đảng đã ký kết với Trung Cộng. Nhà nước Việt Nam im lặng
một cách nhục nhả, nên hệ thống truyền thông nhà nước đưa tin rất ít về
vụ mất đất nầy; họ phản ứng chiếu lệ như nhiều lần ngư dân Việt Nam bị
Hải Quân Trung Cộng bắn chết, bắt làm tù nhân và đòi tiền chuộc mạng;
Bắc Kinh còn ngang ngược qui nạn nhân là cướp biển. Hai cuộc biểu tình
ấy là chánh đáng, tự phát từ tấm lòng yêu nước, phù hợp với tinh thần"
dân tộc tự quyết" mà tổ chức Liên Hiệp Quốc công nhận; thế mà Trung
Cộng lớn lối " giáo dục" cho đảng và nhà nước Cộng Sản Việt Nam một bài
học về quan hệ ngoại giao, hù dọa Việt Nam nên ngăn chận dân chúng đừng
chống Tàu, để tránh phương hại đến tình hữu nghị Việt-Trung đời đời bền
vững, môi hở răng lạnh.... được hiểu ngầm là mối tình hữu nghị nầy đã
có từ thời Hồ Chí Minh còn sống cho đến ngày nay.
Thật
là ngang ngược, chiếm đất mà còn lên mặt dạy đời, là luật rừng, tư
tưởng ăn cướp; đây cũng là lối sinh hoạt của người Cộng Sản bất cứ ở
châu lục nào: cướp của, giết người mà còn lên lớp dạy cho nạn nhân bài
học" cải tạo xã hội", kẻ cướp trở thành người làm cách mạng chuyên
chính.
Thật
ra, việc Trung Cộng chiếm dần đất Việt Nam đã có từ thời đảng Cộng Sản
Việt Nam còn dựa lưng Trung Cộng, nhận vũ khí Liên Sô để" đánh Tây
giành đập lột". Sau năm 1949, Mao Trạch Đông chiếm được Hoa Lục, thì
mức độ quan hệ với đảng Cộng Sản Việt Nam càng mật thiết, Tàu đưa cả
phái bộ quân sự do Vi Quốc Thanh cầm đầu để cố vấn, chỉ đạo cho đại
tướng dỏm Võ Nguyên Giáp làm cái gọi là" chiến thắng Điện Biên" lịch
sử. Thời đó, lợi dụng chiến tranh, Trung Cộng cho Hồng Quân dời dần
nhiều cột móc biên giới vào sâu trong lãnh thổ Việt Nam, tức là đất đã
bị xâm chiếm từ thời đó; Hồ Chí Minh biết rõ nhưng làm lơ, vì cần Trung
Quốc tiếp tay đánh Pháp và cũng để củng cố quyền lực của đảng.
Thời
kỳ con long đong, Chủ Tịch Hồ Chí Minh từng ăn nằm nhiều năm trên đất
Tàu để làm tay sai cho Cộng Sản Quốc Tế, hắn có quan hệ tình dục với
nhiều phụ nữ Trung Hoa, có con cái, trong đó có bà Mao Từ Mẫn, vốn là
người bà con với Mao Trạch Đông; có đứa con trai là Từ Phong từng lén
sang Việt Nam thăm cha. Đương nhiên là Mao Chủ Tịch biết rất rõ bộ mặt
thật của đối tượng như chỉ tay nằm trong lòng bàn tay của hắn. Hồ Chí
Minh vốn là con quỷ râu xanh, ham mê ăn chơi, hút sách, nên bị Mao
Trạch Đông khai thác cái sở thích ấy để gây áp lực chính trị, sau khi
làm chủ tịch nước, nhiều lần mời Hồ sang Bắc Kinh để hưởng thú đế vương
với gái vị thành niên, hút á phiện (Hồ Chí Minh có máy bay riêng, mang
số BH-195)....thế là Mao nắm hết tẩy, nên nhiều lần dọa phanh phui ra"
cuộc đời ăn chơi trác táng của Hồ Chủ Tịch" nếu không làm theo yêu sách.
Hồ
Chí Minh đã lỡ được đảng phong thánh Cộng Sản, với cái gọi là đạo đức
cách mạng là" suốt đời lo cho dân, cho nước mà không nghĩa đến chuyện
gia đình, riêng tư" và đả trở thành" cha già dân tộc" lúc mới 57
tuổi...nếu Mao bạch hóa hồ sơ ăn chơi có cả chứng cớ rành rành cho dân
chúng Việt Nam biết, thì cái hào quang của Hồ tan như mây khói. Chắc có
lẽ vì cái măt yếu ấy mà Hồ Chí Minh chỉ thị cho đàn em, tay sai đắc lực
là thủ tướng Phạm Văn Đồng ký văn bản công nhận chủ quyền của Trung
Cộng ngay trong lãnh thổ của nước Việt Nam vào ngày 14-9-1958, sau khi
Trung Cộng công bố chủ quyền lãnh thổ được 10 ngày?. Sau nầy, tổng bí
thư Lê Khả Phiêu, xuất thân từ gốc" bộ đội ngố" có sang Trung Quốc
triều kiến và cũng có thể được nhà cầm quyền Trung Nam Hải chiêu đãi y
ăn chơi như Mao áp dụng để gài bẩy Hồ Chí Minh, nên người ta có quyền
nghi ngờ do bị" blackmail" mà tên nầy ký luôn hiệp ước biên giới, dời
cột móc, nhường đảo, vùng biển nhiều hải sản và dầu khí từ năm 1999 đến
2000?
Tập
đoàn đảng Cộng Sản Việt Nam đã có quá trình bán nước, ngày nay họ tiếp
tục truyền thống ấy, làm theo" tư tưởng của Hồ Chí Minh" là tiếp tục
dâng đất cho Trung Cộng. Đảng Cộng Sản ươn hèn, khiếp nhược với ngoại
bang; nhưng thẳng tay đàn áp dân chúng, là thứ" khôn nhà dại chợ", nếu
để bọn nầy tiếp tục cầm quyền, thì trong tương lai, nước Việt Nam sẽ có
nguy cơ trở thành một Hồng Kông với chính sách" một nước Trung Hoa với
hai chế độ", là kiểu mẫu bành trướng hiện đại của Bắc Kinh, tức là
chiếm nước người bằng áp lực kinh tế, hiệp ước...toàn bằng giấy, chớ
không phải bằng gươm giáo, súng đạn. Việc Trung Cộng ngang nhiên tuyên
bố chủ quyền bao trùm cả lãnh hải Việt Nam là hành vi bạo ngược, khinh
thường công lý quốc tế, dân Việt trong và ngoài nước không thể ngồi yên
nhìn đất nước bị mất dần vào tay ngoại bang.
Trước
khi nói đến việc lấy lại đất đai hay bảo vệ phần lãnh thổ còn lại khỏi
rơi vào tay Trung Cộng trong sách lược bàng trướng tinh vi" tầm ăn
dâu", trước nhất phải giật sập đảng và chính quyền bán nước để họ không
còn tư cách pháp nhân để ký những hiệp ước trao đổi lãnh thổ với quyền
lực lãnh đạo của thiếu số cầm quyền trong tương lai. Sau đó mới tính
chuyện lấy lại những gì đã mất theo luật quốc tế, khi nước Việt Nam có
một chính quyền dân chủ, có uy tính và được sự hậu thuẫn quốc tế, nhất
là các cường quốc đương đại.
Ngày
nay Trung Cộng không thể áp dụng lối xâm lược cũ thời Hồ Quý Ly cướp
ngôi nhà Trần, lợi dụng danh nghĩa ấy, nhà Minh xua quân sang chiếm
nước ta và đặt nền thống trị đến khi Lê Lợi đánh đuổi chạy về Tàu. Nếu
trong nước Việt Nam có binh biến do những người trong bộ đội thức tỉnh,
hay dân chúng đồng loạt" xuống đường đập tan mọi xích xiềng" như ở Liên
Sô, Đông Âu; thì Trung Cộng cũng không dám lợi dụng thời cơ để mang
quân xâm chiếm nước Việt Nam. Liên Hiệp Quốc, các cường quốc Âu Mỹ
không thể làm ngơ; vả lại thế lực Trung Cộng dù có gây nhiều quan ngại
cho thế giới, nhưng họ cũng phải lệ thuộc rất nhiều vào các cường quốc
Tây phương.
Trước
tình thế cấp bách, nguy hiểm nầy, hơn 84 triệu người dân Việt hảy đứng
dậy kéo bọn phản dân hại nước ra khỏi cơ cấu chính quyền càng sớm càng
tốt, nếu không muốn nước Việt Nam trở thành một Hồng Kông, hay Tây Tạng
thứ hai. Vận mạng đất nước nằm trong tay người dân Việt Nam, cuộc đấu
tranh giành lại quyền làm người, tự do cần đòi hỏi sự quyết tâm, đoàn
kết của tất cả mọi người.
Việc
Trung Cộng công khai chiếm đất nước Việt Nam bằng GIẤY mới đây là tiếng
chuông báo động, cần một hội nghị Diên Hồng thứ hai sau thời nhà Trần
chống giặc Nguyên, là tập hợp hàng chục, trăm, ngay cả hàng triệu người
cùng nhau xuống đường biểu tình đồng loạt từ Bắc chí Nam, thử hỏi đảng
Cộng Sản Việt Nam có đủ công an, quân đội để đàn áp và họ có đủ nhà tù
để nhốt hơn 84 triệu người? Và Liên Hiệp Quốc, thế giới có để cho bọn
cướp Cộng Sản bắn giết bừa bải hay không?. Đã đến lúc dân Việt Nam phải
đứng dậy để tồn tại, nếu không thì ngày bị mất nước không xa đâu. Muốn
có tự do phải đấu tranh mới có, cũng giống như câu" muốn ăn phải.
2008/02/05.
TRƯƠNG MINH HÒA.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét