Sau tháng 4 năm
1975, ai đã từng trải qua trại tù (cải tạo) đều biết rằng, cứ khoảng 3
tháng thì trại viên đều phải viết Bản Kiểm Điểm Cá Nhân, đối với tù
nhân chính trị thì mục Tư Tưởng Chính Trị trong bản viết tay này quan
trọng lắm. Thay vì, ai cũng muốn viết cho hay, cho khôn khéo để tránh
sự bắt bẻ, gây khó khăn xách nhiễu của công an, thì có vị Thượng tọa
diễn giải ngắn gọn rằng:
“..Tôi
không theo Mỹ, tôi không theo Ngụy, và tôi cũng không theo Việt Cộng.
Tôi chỉ theo Phật”, rồi ông viết hai chữ “chấm hết” thật to, và khi tự
đọc bản kiểm điểm của mình thì chính ông cũng đọc thật to hai chữ “chấm
hết”.
Trong
thế giới tù đày rất hiếm khi có được nụ cười, vì nó đâu như lát Sắn Mì
sáng nào cũng có! Bởi thế, mỗi lần ngồi nghe đọc bản kiểm điểm, thì đám
tù có dịp đưa tay bịt miệng cười cho đã....đời khi ông Thượng tọa này
tự kiểm điểm thái độ “cải tạo cà giựt cà tang” của ông. Lắm lúc, có
người thắc mắc hỏi-“Sao Thầy không viết thêm vài câu cho lấy lệ?ä”.
Nhưng ông Thượng tọa hiền lành chấp tay lầu rầu:- “ Nam mô a di..đừng
tin chi Việt Cộng”.
Thế
rồi một sáng đầu thu, đám tù thấy ông Thượng tọa nằm chết cong queo
trên sàn nhà, từ giã cỏi vô thường về miền cực lạc, hành trang theo bộ
xương khô khoảng 20 kg của ông là một bầy Chấy rận và Rệp, dù rằng
trước đo,ù vì thương ông nên đám tù đã “đè” vị Thượng tọa nằm xuống để
vệ sinh giúp ông, nhưng ông cương quyết bồ tát rằng: - “Mình không tội
tình chi mà họ cũng bắt mình vô đây. Bây giờ mình sắp chết thì cho Rận,
Rệp ăn một trận cho đã, bắt bớ chúng làm chi cho tội tình.”
Hôm
nay, nhân tiết trời cũng gần vào thu, nhắc lại câu nói của người tù bất
khuất kia như một sự tưởng niệm, và cũng không ngoài gởi đến đọc giả
một bài phân tích. Đó là:
Trong
cùng một lúc. Nhà cầm quyền Hà Nội mở chiến dịch đàn áp tôn giáo qua
hai sự vụ Tam Tòa và Bát Nhã. Nhưng có người cho rằng, phần lớn người
Việt Nam, nhất là giới truyền thông đã chú ý và dành thiện cảm nhiều
hơn cho vụ Tam Tòa.
Vì sao?
Mời bạn đọc cùng lạm bàn một chút cho có sự công bằng.
Ở
đời, người ta thường nói: - Chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi. Vậy,
phần đầu của sự vụ Bát Nhã là bắt đầu từ Làng Mai bên Pháp, đã gọi là
chữ Làng thì người ta đều nhận ra được sự mộc mạc, khiêm tốn của người
tu hành, nhưng tập hợp và tạo dựng được chữ Làng này không phải mấy ai
đi tu cũng làm được! Muốn hiểu biết và học hỏi sự thành công này, thì
phải xá thân đi vào đạo tràng mới hiểu hết ngọn nguồn của người sáng
lập ra Làng đạo này, chứ người phàm tục trần chỉ biết rằng, là:
Mãi
cho đến đầu năm 2004, dù rằng đảng Cộng Sản Việt Nam đã hối thúc các Sư
quốc doanh niệm thần chú cầu nguyện, cùng kết hợp với các độc chiêu mà
đảng đã tung ra hải ngoại, tuy đã dồn hết công lực nhưng Việt cộng vẫn
bị nhốt kỹ trong chiếc lồng sắt CPC. Trong thế tuyệt vọng, nhưng rồi
Việt Cộng như kẻ đang “Buồn ngủ thì gặp chiếu manh”, có người mách bảo
Làng Mai là chiêu thức độc nhất để phá trận. Thế
là, Việt Cộng gởi ngay võ sinh giỏi nhất qua Làng Mai cầu cứu. Trong
Binh Pháp Tôn Tử có 13 Thiêng và 36 Kế, nhưng Việt Cộng không dùng kế
nào mà chỉ dùng kế “Lạy”. Ai ngờ! Kế này rất hiệu nghiệm.
Sau
hơn 40 năm “viễn xứ đéo hoài quê”. Ngày 12 . 1 .2005, người sáng lập
Làng Mai quyết định nhận lời mời của đảng CSVN , và đã cùng 100 đệ tử
môn sinh bay về cố quốc. Đây là một chuyến đi không bình thường như
những Việt kiều về thăm theo kiểu “Nhớ quê chàng lại tìm đường thăm
quê”, mà chuyến đi của vị Thiền sư đứng đầu Làng Mai theo thế chính trị
đã được sắp xếp . Vì thế, giới cầm quyền Hà Nội đã quyết định “đánh
bóng” chuyến viếng thăm này dưới hình thức như một vị quốc khách, bằng
cách trải thảm đỏ và rải hoa thơm trên mọi nẻo đường mà vị Thiền Sư
bước qua, ngay cả truyền thông các nước cũng được Hà Nội phát giấy mời,
tất cả sự chuẩn bị rất đúng với nghĩa “Ngài về làng như thần hoàng về
miếu”.
Sau sự
kiện vang dội này, các quốc gia, nhất là Hoa Kỳ từng chỉ trích chính
quyền Việt Nam kỳ thị tôn giáo đã có cái nhìn nhẹ nhàng hơn. Để tạo
lòng tin cho thế giới nhìn vào Việt Nam về mặt nhân quyền, ban Tôn Giáo
Chính Phủ còn tung ra Công văn số 525-TGCP-PG, nhằm cho phép cơ sở Bát
Nhã được phép thành lập tu viện và hành đạo tại Việt Nam theo môn phái
Làng Mai. Qua sự kiện này, không ít thì nhiều vị Thiền Sư đứng đầu Làng
Mai đã đóng góp một phần không nhỏ cho giới cầm quyền Hà Nội thoát ra
được khung củi sắt, bằng chứng ngày 17 tháng 11 năm 2006, trước khi đi
dự hội nghị APEC, Tổng Thống Bush đã lấy tên Việt nam ra khỏi danh sách
CPC.
Mọi chuyện
thật êm đềm mát ngót. Nào ngờ, vị Thiền Sư được xem như là cao tay ấn
nhất cũng không ngờ, Việt Cộng dùng một chiêu trong Tam Thục Lục Kế, mà
Kế thứ 21 là Qua Kiều Trừu Bản, tức qua cầu rút ván. Ôi thôi! Cái chiêu
này thì bao nhiêu nhà đầu tư hay Việt kiều đã sạt nghiệp và “chạy làng”
để bỏ của lấy người, thì trường hợp Làng Mai cũng vậy, cũng cái kiểu
Nam mô a di nhà nước có làm chi mô..! Tất cả cũng chỉ vì sự phản bội
của một ông đệ tử, mà vào tháng 1 năm 2006 chính vị Thiền Sư đã truyền
đăng đắc pháp để trở thành giáo thọ Làng Mai, nay mọi chuyện từ thượng
tới hạ đều do đệ tử đứng tên, nên trên mặt pháp lý thì việc “cúng
dường” cho đệ tử này thì cũng là chuyện “phải đạo”.
Xa
hơn nữa, một điểm chính trị của quốc gia, mà vị Thiền Sư cứ ngỡ như là
chánh sự của đạo pháp. Đó là Bát Nhã thuộc Lâm Đồng có cách xa gì đâu
với vụ Bauxite ở DarkNông! Một lãnh địa mà đàn anh Trung Cộng đang muốn
độc quyền để tạo nên một Tây Tạng ngay giữa Việt Nam, với thế chiến
lược như thế thì lẽ nào Trung Cộng muốn một giáo phái Pháp Luân Công
thứ hai; hay một Đạt Lai Đạt Ma số hai xuất hiện trên vùng cứ địa này.
Do đó, việc hối thúc đàn em Cộng Sản Việt Nam bóp chết Làng Mai ngay từ
trong trứng nước, hơn nữa, sự có mặt của vị Thiền sư ở Việt Nam chẳng
còn hữu dụng vì như trái Chanh đã vắt khô nước. Thật lầm lẫn và đớn đau!
Tuy
nhiên, câu hỏi của công luận đặt ra là. Trong cùng một lúc có sự vụ Tam
Tòa và Bát Nhã, nhưng sự vụ Tam Tòa được dành nhiều thiện cảm hơn, nhất
là phía quốc tế? Đây là một câu hỏi cũng như sự trả lời cần phải tế
nhị, nhưng công luận thường có sự tích lũy chứng minh của nó, ngay cả
sự thiện cảm cũng thế.
Một:
Xin thử đưa vấn đề quốc tế để nói, mà Hoa Kỳ là nước hay lên tiếng về
nhân quyền, nhưng lại im lặng. Có lẽ, mấy ông bà Thượng Nghị Sĩ Mỹ có
trí nhớ tốt, vì đúng vào ngày11 tháng 9 năm 2001, , quân khủng bố đánh
sập tòa tháp đôi ở NewYork, thì cũng đúng là ngày Vị Thiền Sư đứng đầu
Làng Mai có mặt tại Hoa Kỳ. Báo Mỹ viết đại loại rằng, lẽ ra vị sư này
nên đọc kinh cầu nguyện cho 3000 nạn nhân thiệt mạng, thì ông lại tuyên
bố nước Mỹ gây oan sai nhiều nên phải gặp oán, ngoài ra người đứng đầu
Làng Mai còn bỏ ra 45.000 đô la để nhờ tờ NewYork Time đăng nguyên 2
trang A5 và A22, mà mục đích chỉ nhằm trả lời một câu hỏi của Ký giả
Anne A Simpkinson về vụ Bến Tre trước năm 1975, vì trong sách của vị
Thiền sư viết rằng, chỉ có mấy tên du kích bắn vu vơ nhưng Không lực
của Mỹ đã tàn phá hơn Ba trăm ngàn căn nhà của dân chúng. Trong khi
đo,ù ngay trên hệ thống CNN cũng đã đưa ra sự kiện này, với sự bình
luận của một số Ký giả thời chiến còn sống cho rằng, cuộc chiến của Tết
Mậu Thân tại Bến Tre , Việt Cộng đã huy động đến 2000 quân, các chi
tiết này được ghi trên tờ NewYork Time số ra ngày 25-9-2001.
Hai:
Nếu vị Thiền sư đứng đầu Làng Mai kêu gọi thế giới , hay gần gủi nhất
là cộng đồng Việt Nam hải ngoại tranh đấu vì giáo phái Làng Mai bị đàn
áp tôn giáo, thì hình ảnh ngài Thiền sư được Cộng Sản Việt Nam che dù
che lộng vẫn chưa phai, hoặc cái thế ngồi vắt chân cùng ông Chủ tịch
uống trà vẫn chưa nhạt, tâm đắc hợp tác và hữu nghị như thế thì cớ gì
gọi là đàn áp? Rất có thể vì sự nhớ dai này, phải chăng người Mỹ đã
không lên tiếng trong sự vụ Bát Nhã hôm nay? Thôi, âu cũng là bài học
cho đời sau để biết rằng sống trên đời phải có thủy có chung, hay nói
theo kiểu con nhà Phật là: Nghiệp chướng.
Nhưng
dù sao, theo dõi qua sự vụ, mọi người cũng nhận ra được. Vì tin Việt
Cộng mà Bát Nhã đã chạy quá nhanh, rồi khấp chân đụng đầu với Bauxite
và....Bùm....Tan.
Có
thể “trận đấu” giữa vị Thiền Sư và con Ma nhà họ Hán, dù là Hán phương
Bắc hay ngụy Hán Hà Nội phải có hồi kết thúc, và sẽ kết thúc sớm. Vì Lê
Dũng phát ngôn nhân của Bộ ngoại giao CSVN đã chính thức xác nhận “tối
hậu thư” trục xuất tăng ni Làng Mai, bởi lý do không được giấy phép
hoạt động của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam. Thật thừa thãi thay! cho
“tối hậu thư” này, vì người đứng đầu Làng Mai đã dùng Kế cuối cùng
trong Tam Thục Lục Kế để Tẩu Vi Thượng Sách từ lâu, tội nghiệp cho các
tu sinh còn lại phải bể đầu u trán vì đám côn đồ hành hung, xách nhiễu,
nhưng Cộng Sản Việt Nam thủ lợi đứng cười.
Trong
thế tiến thối lưỡng nan, vì không ít một số người đã bán hết tài sản để
tìm sư học đạo, nay lâm cảnh đem con bỏ chợ, tất cả sự phũ phàng đó đã
cho công luận Việt Nam những bài học giá trị về đạo lẫn đời là:
1. Dù
là một lãnh đạo Quốc gia- Hội đoàn- Đảng phái- Tôn giáo hoạt động và
hành xử dưới một mục đích gì, mà không đặt sự hưng thịnh trường tồn của
tổ quốc lên hàng tối thượng, cùng sự tồn vong của dân tộc lên hàng đầu,
thì ắt hẳn phải đón nhận sự thất bại, cáo chung. Sự vụ Bát Nhã-Làng Mai
là bài học quý giá nhất, hiện thực nhất cho các vị lãnh đạo tinh thần
các tôn giáo để chiêm nghiệm ra được, tầm quan trọng của câu: Có Quốc
Mới Có Đạo, nhất là hiện tình quốc gia Việt Nam đang bị nguy cơ Hán
hóa. Cho nên, việc hiệp thông, hợp nhất tình đoàn kết yêu nước là trên
hết, là tất thắng.
2. Còn
tin vào lời kêu gọi cải cách, đổi mới của các chính sách : Song tịch,
Đầu tư, tôn giáo..vv..vv của Việt Cộng, thì hậu quả sẽ xảy ra như Bát
Nhã - Làng Mai.
Trước
khi tạm biệt. Kính chúc đọc giả an mạnh để cùng nhau hướng về Tam Tòa,
và cũng xin đừng quên câu nói của vị Thượng tọa đã dặn dò:
Nam Mô A Di... Đừng Tin Việt Cộng.
Bảo Trọng
NGUYỄN DUY THÀNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét