Cuộc đời là một vòng
luẩn quẩn. Luật “luân hồi nhân quả” của nhà Phật, nghe thì cao vời vợi
nhưng nhiều khi “quả báo nhãn tiền” cũng chẳng bao xa.
Thầy Thích Nhất Hạnh sinh ra ở miền Trung và lớn lên bằng cơm gạo của miền Nam Cộng Hòa. Trong trửơng thành, thầy được chế độ Cộng Hòa ưu đãi nhiều hơn ai khác. Ở
tuổi 30, trong khi bao nhiêu thanh niên cùng trang lứa với thầy đang
trèo đèo, lội suối, vào sinh ra tử nơi địa đầu chiến tuyến, thì thày
ung dung tự tại trau dồi kiến thức ở Đai Học Văn Khoa. Khi tốt nghiệp, thầy, được học bổng qua Mỹ du học tại một trường danh tiếng. Trong thời chiến, đi du học bên Hoa Kỳ không phải là chuyện dễ. Có lẽ, có một bàn tay nào đó đã nâng đỡ cho thày?
Về
nước năm 1964, dạy ở Đại Học Vạn Hạnh một thời gian, để rồi lại xuất
ngoại vào năm 1966, Lần này, chuyến Mỹ du của thày có mục đích để phổ
biến những tư tưởng phản chiến. trong dư luận quốc tế. Với
bộ áo của nhà tu hành, với trình độ của một sinh viên tốt nghiệp Đại
Học Princeton, thày mau chóng tạo được uy tín với người ngoại quốc.
Thày đi nói chuyện khắp nơi, lớn tiếng kết tội VNCH là hiếu chiến. Thầy
nói: “Tôi ra đi để nói rõ là dân VN không muốn đánh nhau nữa, chỉ muốn
ngồi xuống thương thuyết với nhau để đi tới một giải pháp hòa bình, và
các cường quốc trên thế giới đừng dùng VN làm một chỗ để tranh dành ảnh
hưởng nữa, đừng xử dụng ý thức hệ cũng như bom đạn trên đất nước nhỏ bé
này…”
Ngày
2/6/66, thày tố cáo trước Thượng Viện Hoa Kỳ là Mỹ và VNCH: nguyên nhân
gây ra thảm họa chiến tranh tại VN, đã bị nhân dân trong nước hết sức
bất mãn và chống đối mạnh mẽ. Tội nghiệp cho chính thể VNCH, đã đặt biết bao kỳ vọng vào người “con yêu của đất nước” gửi đi du học. Người
con yêu này, thay vì đem hết kiến thức thu nhận được, trở về phục vụ
cho đất nước, cho đồng bào thì lại “gậy ông đập lưng ông”, dùng dao
“đâm sau lưng chiến sĩ.” Lẽ dĩ nhiên, chính phủ
VNCH không thể “nuôi ong tay áo”, “nuôi khỉ dòm nhà” được, nên đành
phải cấm cửa đứa con “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản” này trở về nơi
quê cha đất tổ.
Không biết thầy lấy danh nghĩa gì mà phát biểu thay cho dân VN. Dân
miền Nam khao khát hòa bình, nhưng phải là hòa bình đem lại độc lập,
dân chủ, tự do, hạnh phúc, chứ không phải là loại hoà bình dung túng
cho chế độ VC độc tài, thối nát, tay sai ngoại bang.
Sau khi hòa bình đã vãn hồi trên đất nước thày NH không trở về VN. Thày
ở lại Pháp xây dựng sự nghiệp, đồng thời cũng tiếp tục trải tư tưởng
thiên cộng trong các tác phẩm của thày “Hoa Sen trong biển lửa, môt đề
nghị hòa bình của Phật Giáo” lên án chính phủ VNCH và Hoa Kỳ đàn áp
Phật Giáo, gây cảnh tang tóc cho nhân dân miền Nam, và đề cao chính
nghĩa cũng như lòng yêu nước của MTGPMN. Thày
cũng không quên nhấn mạnh: “Trong đầu óc của người VN nói chung, HCM là
vị anh hùng dân tôc lãnh đạo cuộc đấu tranh chống Pháp.”
Thày TNH không trở về VN, thì tháng 1/2006, nhà nước gừi TT Thích Đức Nghi sang Làng Mai tu tập. Thày Thích Đức Nghi nhờ cư sử khôn khéo, biết làm vừa lòng sư phụ nên đã trở thành đệ tử tâm đắc của thày TNH. TT Thích Đức Nghi được giới thiệu sang thiền viện Lộc Uyển bên Hoa Kỳ để quyên tiền về xây dựng Thiền Viện Bát Nhã ở Lâm Đồng.
Theo lời mời của chính quyền Hà Nôi, ngày 1/12/05, TS TNH đem 100 tăng sinh Làng Mai về VN. TS được đón tiếp trọng thể với một đội ngũ tăng ni đông đảo, có tán vàng che đầu, có hoa thơm rắc lối đi. TT Thích Đức Nghi ngỏ ý muốn cúng dường tu viện Bát Nhã cho TS TNH để làm nơi cho các tăng sinh tu tập.
Trong
thời gian 3 tháng lưu lại VN, TS TNH đi thuyết pháp nhiều nơi và tổ
chức trai đàn, cầu siêu cho các vong linh đã nằm xuống trong thời kỳ
chiến tranh. TS cũng được chủ tịch nhà nước Nguyễn Minh Triết tiếp kiến tại Phủ Chủ Tịch vào tháng 5/2007.
Ngày
10/29/08, trưởng ban Tôn Giáo chính phủ tố cáo Tăng ni Làng Mai vi phạm
Luật pháp VN và ít ngày sau đó, công an Lâm Đồng cưỡng bách trục xuất
400 đệ tử tu học Pháp môn Làng Mai ra khỏi Thiền viện Bát Nhã.
Có
lẽ để xoa dịu dư luận, một phiên họp Phật giáo bất thường được tổ chức
tại Saigon, không có mặt của đại diện Làng Mai, đã đưa quyết định mới:
mọi người có thể tiếp tục tu học, ai chưa có đủ giấy tờ, cần bổ túc, ai
quậy phá, sẽ bị xử lý. Về tài sản, thì 2 bên (Làng Mai và Bát Nhã) có thể tự giải quyết, hay nhờ pháp luật).
Ngày
27, 28, 29 tháng 6 năm 2009, 200 thanh niên thuộc xã hội đen tới Thiền
Viện Bát Nhã đâp phá đồ đạc, vứt bỏ đồ ăn, cúp điện nước, khóa hết cửa
ra vào. Mọi sự hỗ trợ bên ngoài đều vô vọng vì con đường độc đạo từ Bảo Lộc vào Bát Nhã đều có đám thanh niên tụ tập để kiểm tra.
Tin
tức chính thức từ Bát Nhã Tu Viện gửi đi lên mạng toàn cầu kêu cứu. TT
Thích Đức Nghi cũng lên tiếng yêu cầu mọi tăng ni và tăng sinh dời khỏi
Tu viện Bát Nhã.
Chắc TS TNH cũng biết rõ là ai đã làm ra những chuyện này?. Những
đê tử của thầy có nhiều người lớn tuổi bán nhà bán cửa ở Mỹ để đi về
dưỡng già theo lời đường mất của thầy bây giờ không biết làm sao. Ra ngoại quốc trở lại thì nhà bán rồi, còn chỗ nào khác ngoài cách vào “nhà già” sống? Ở trong nước thì tá túc vào chỗ nào? Còn riêng cá nhân thầy tuy có bị VC và sư Thích Đức Nghi lât lọng làm cho hư bột hư đường mọi sự thì cũng đừng buồn. Bởi vì sự việc VC đối xử với thày hôm nay cũng giống như những gì thày đã đối xử với VNCH trước kia.
Là người có đọc sách Phật, chắc thầy cũng nhìn thấy “Luật nhân quả” và “quả báo nhãn tiền”. Còn nếu thày chưa nhìn rỏ thì: Nam Mô A Di Đà Phật, xin ngài khai thông huệ nhãn cho Thích Nhất Hạnh.
Diệu Tiên.
07/2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét