Tôi là người thù dai.
Thù dai có cái xấu và có cái tốt. Tôi nghĩ thù dai cũng có
điểm tốt. Thù dai để không quên những chuyện xấu người khác làm cho mình.
Không thù dai thì làm sao Nguyễn Trãi nằm gai nếm mật suốt
mười năm để trả thù nhà, để đền nợ xã tắc, giang sơn?
Thù từ năm 1975 đến nay thì có dai thật.
Năm 1975, với đợt tị nạn đầu tiên đến Mỹ, tờ Newsweek đăng một
bài viết của Shana Alexander về những người Việt được đưa sang Mỹ tị nạn. Người
đàn bà này lo ngại là những người Việt Nam tị nạn chưa biết sử dụng cái máy giặt,
cái máy sấy, không biết Michael Angelo là ai, thì làm sao sống được ở Mỹ.
Ðó là những câu nhục mạ những người Việt quá nặng.
Nhưng chuyện không biết dùng cái máy giặt thì cũng dễ hiểu.
Kìa, như thái tử Naruhito của hoàng gia Nhật, mãi đến khi sang học tại Merton
College ở Oxford, ông hoàng tử này mới biết dùng cái máy giặt để khoe nhắng
lên. Vậy thì dùng cái máy giặt không phải là chuyện đáng kiêu hãnh. Không biết
dùng cái máy giặt thì cũng không phải là điều xấu xa gì như bài báo ngu xuẩn của
Shana Alexander đã úp mở.
Từ đó, năm nào, cứ đến tháng Tư là tôi lại nhớ đến bài báo của
Shana Alexander, và cứ nghĩ đến những câu nhục mạ ấy là lại run người lên vì giận.
Nhưng người Pháp vẫn nói là trả thù cũng như thức ăn nguội,
ăn lạnh mới ngon. Shana Alexander nghỉ viết từ lâu, không biết đang ở đâu để rảnh
rang kiếm nàng, mời nàng đi đến thăm vài ba đại học Mỹ, ghé lại Little Saigon
chơi cho bỏ những ngày cơ cực và để cho nàng thấy tận mắt những người nàng
khinh bỉ ấy đã sống như thế nào.
Ðó là cách trả thù vậy.
Nhưng chưa bao giờ tôi thấy hả dạ được như cuối tuần qua,
khi nhận được tờ Newsweek, tờ báo 32 năm trước từng đăng bài báo của Shana Alexander,
tôi đọc được bài viết của George Will trong mục The Last Word ở trang 84 số báo
NewsWeek đề ngày 17 tháng 12 năm 2007.
George Will dùng nguyên một trang để nói về đóng góp của một
người Việt Nam, một phụ nữ Việt, một trong những người Việt lếch thếch kéo nhau
sang Mỹ và bị Shaan Alexander đem ra nhục mạ trong bài báo.
Tôi có thể nói là chưa bao giờ tôi đọc được một bài báo viết
về một người khác như George Will đã viết. Nếu bài báo ấy do một cây bút Việt
Nam viết thì người đọc cũng dễ dàng coi đó là chuyện hai con mèo khen nhau có
những cái đuôi dài.
Nhưng bài viết này là của George Will một trong những cây
bút bình luận chính trị bảo thủ, lỗi lạc nhất của báo chí Mỹ, thì nó là một bài
báo giá trị. Mười lần Shana Alexander cũng không thể bác được điều đó.
Bài báo của George Will viết về Dương Nguyệt Ánh, mẹ đẻ ra một
loại bom mói tên là Thermobaric. Chương trình nghiên cứu được hạn cho ba năm để
hoàn thành, nhưng chỉ sau 67 ngày, bà Ánh đã thành công, chế ra được loại bom mới
để dùng cho mặt trận Afghanistan. Loại bom mới này công hiệu hơn tất cả các loại
bom khác của thế giới. Bom ném vào hang đá ở Afghanistan không công phá ngay
như các loại bom cũ, mà sức nóng và sức nổ của bom ở lại lâu, tiến sâu vào các
hang hốc khiến khả năng công phá và hủy diệt của bom hơn hẳn mọi loại võ khí
khác.
Nước Mỹ đã phải cám ơn bà Dương Nguyệt Ánh về loại võ khi mới
này. Tờ Washington Post mới đây có viết một bài khá dài về bà Ánh nhân dịp bà
được trao tặng một huy chương về những thành quả và đóng góp của bà cho nước Mỹ.
George Will kể lại cảnh bà tiến ra trước máy vi âm, không đọc
một bài viết sẵn, mà ứng khẩu trước một cử tọa rất đông đảo smoking, nơ đen
trang trọng. Bà Dương Nguyệt Ánh nói rằng 32 năm trước, bà tới nước Mỹ với tư
cách một người tị nạn, hai bàn tay trắng và một túi hành trang đầy những ước mơ
tan nát.
Nhưng nước Mỹ, với bà, là một thiên đàng, không phải vì vẻ đẹp
và tài nguyên phong phú, mà vì người dân Mỹ vị tha, rộng lượng đã giúp gia đình
của bà khi mới tới Nước Mỹ và giúp hàn gắn những thương tích trong tâm hồn, đem
lại lòng tin vào con người và cảm hứng cho công việc của bà. Bà muốn tặng lại
danh dự của tấm huân chương bà nhận được cho 58 ngàn người Mỹ đã tử trận tại Việt
Nam và hơn 260 ngàn chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh để cho những người
như bà có được cơ hội sống trong tự do. Bà xin Thượng đế ban phúc cho những người
sẵn sàng chết cho tự do, và nhất là những người sẵn sàng chết cho tự do của những
người khác. Bà cám ơn nước Mỹ.
George Will kết bài viết của ông bằng mấy câu này: Cám ơn Dương
Nguyệt Ánh. Xin cô hiểu là cô đã trả món nợ mà cô nói cô nợ của nước Mỹ, cô đã
hoàn trả đầy đủ, không thiếu một chút nào. Cô đã trả hết món nợ đó, và luôn cả
tiền lời nữa.
Tiền lời, là đóng góp rất lớn của Dương Nguyệt Ánh cho tự do
và an ninh của nước Mỹ, quốc gia đã mở cửa đón gia đình của bà.
Shana Alexander ở đâu, có đọc bài báo này chưa?
Dương Nguyệt Ánh
January 15, 2008
-----------------------------------------
Anh Duong, Out Of Debt
Such are history's caroms—she was involved in the end of the
Vietnam War and the beginning of the War on Terror.
By George F. Will
NEWSWEEK
Updated: 3:45 PM ET Dec 8, 2007.
History, said Emerson, is "the biography of a few stout
and earnest persons." But history also is a story of unpredictable
contingencies and improbable caroms, and of a 4-foot-7, 15-year-old girl's leap
from a dangerously bobbing boat to a pitching South Vietnamese ship in the
South China Sea. It was April 1975. The Communists were overrunning South
Vietnam. At that time, Osama bin Laden was 18. The arc of his life, and Anh
Duong's, would intersect.
Her leap propelled her to freedom. She grew up to be a
5-foot-1 chemist who, 26 years later, led the development of a bomb efficient
at killing America's enemies in Afghanistan's caves. As a result, fewer
American soldiers have had to enter those caves to engage Osama's fighters.
This is Anh Duong's story.
The U.S. Navy took her and her family to Subic Bay in the
Philippines. Next stop was a refugee camp in Pennsylvania. After five months
this Buddhist family was adopted by the First Baptist Church in Washington,
D.C. Soon Anh was in a suburban Maryland high school, headed for the University
of Maryland and, eventually, degrees in chemical engineering, computer science
and public administration.
"I wanted to work for the Defense Department," she
says, "because I wanted to pay back the guys who protected us all those
years." On September 11, 2001, she was working on Navy munitions and
explosives—on, she says, "things that go swish and boom." Rockets go
"swish." What they carry goes "boom." Soon after 9/11 it
was apparent that U.S. forces would be fighting in Afghanistan, where the enemy
often would be sheltered in the deep recesses of caves, reached after many
twists and turns.
Sending U.S. forces into those caves would involve a
terrible butcher's bill that might be avoided if a new munition could be
developed—a new thermobaric (traveling blast and heat) bomb. At lunch at the
Ritz-Carlton hotel near the Pentagon, as she delicately eats a hamburger with a
knife and fork, she explains that normal bombs do their work by delivering
fragments (to punch through things) and blast (to collapse things). But
delivered by an F-15 to the mouth of a cave, a normal bomb's blast and
fragmentation dissipate too quickly to reach deep into the cave and kill those
hiding there. The task for her and her team was a challenge of detonation
chemistry. They had to "deliver energy more slowly—we want the energy to
last longer and travel."
The three-year plan for demonstrating a prototype
thermo-baric bomb was scrapped, and Anh and her team set about confirming the
axiom that America is like a boiler—there is no telling how much energy it will
produce once you light a fire under it. "I did not need to motivate my
team," she says. Osama had done that. In 67 days their three-year mission
was accomplished. BLU-118/B, a thermobaric bomb whose heat and blast persist
and penetrate deep into caves, went to war.
Her current mission derives from the peculiar nature of the
war against terrorists, in which the first difficult question is, she says,
"Who am I aiming the weapon at?" This has become, in Iraq, a matter
of high-stakes forensics using a huge biometric database. Whose fingerprints are
those on that fragment of an improvised explosive device? She is devising
portable labs to answer such questions in Iraq.
Anh is hardly a thermobaric person, a weaponized woman. The
Washington Post reports that while she was working on the new bomb, her
children, then 5 to 11, were not allowed to play with toy guns or read Harry
Potter books, which the parents deemed too violent. Their parents even excised
the fight scenes from their Disney "Pocahontas" video.
The trajectory of Anh's life, which has taken her from one
of America's wars to another, might eventually involve another generation of
her family. The oldest of her four children, a 17-year-old daughter, is
considering a career in—this apple did not fall far from the tree—homeland
security or international affairs.
This autumn, Anh was among a select few federal workers
honored with Service to America Medals by the Partnership for Public Service,
which recognizes especially meritorious achievements. In front of a large
audience at a black-tie dinner she strode to the microphone and, speaking
without notes, began: "Thirty-two years ago I came to this land as a
refugee of war with a pair of empty hands and a bag full of broken
dreams." Describing America as "this paradise," she said:
"This land is a paradise not because of its beauty or
richness but because of its people, the compassionate, generous Americans who
took my family and me in, 32 years ago, and healed our souls, who restore my
faith in humanity, and who inspire me to public service.
There's a special group of people that I'm especially
indebted to and I would like to dedicate this medal to them. They are the
58,000 Americans whose names are on the wall of the Vietnam War Memorial and
the 260,000 South Vietnamese soldiers who died in that war in order for people
like me to earn a second chance to freedom.
May God bless all of those who are willing to die for
freedom—especially those who are willing to die for the freedom of others.
Thank you."
And thank you, Anh Duong.
Consider your debt paid in full, with interest.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét