Trong
không khí sôi sục của những cuộc biểu tình đòi lại Hoàng Sa và Trường
Sa, tôi thật hoang mang. Chống ai? Để đạt được điều gì? Và trong khi
chống đối thì ai sẽ chống người chống đối? Rồi sau đó chuyện gì sẽ xẩy
đến cho mọi phía liên quan trong cuộc chiến này?
Cách
đây hai tháng, trong một buổi hội thảo bỏ túi về các nền văn minh của
các sắc dân tại Úc, vào giờ giải lao, một cô bạn người Assyrian đã cùng
tôi ngắm nghía bản đồ thế giới. Cô buồn bã tâm sự như thể tiếp tục cuộc
hội thảo với cá nhân tôi mà thôi: “Chị thấy không, trên bản đồ thế
giới, không có nước của người Assyrians chúng tôi. Chúng tôi đã bị mất
nước từ nhiều thế kỷ nay và hiện nay chúng tôi sống rải rác khắp nơi
trên thế giới, tập trung nhiều nhất ở vùng Trung Đông như Iraq, Iran,
Syria v.v... Chúng tôi là người theo Thiên Chúa Giáo lạc loài trong
khối người Hồi Giáo. Văn hóa chúng tôi đã lừng lẫy một thời với
Babylon, Nineveh, và những chứng tích lịch sử trong Kinh Thánh, phần
Cựu Ước, cho đến thời Chúa Giêsu giáng trần. Nước chúng tôi nằm tại một
phần trong nước Iraq bây giờ. Nhưng, hiện nay chúng tôi không có một
tấc đất nào thuộc về người Assyrian chúng tôi nữa.
Nghe
qua bài nói chuyện của chị về nước Việt Nam, tôi khâm phục dân tộc Việt
Nam, thật nhỏ bé bên cạnh nước Trung Quốc khổng lồ, mà sao các bạn duy
trì được mảnh đất ấy cho đến ngày nay.
Nhưng
mà, với cái đà bành trướng của Trung Quốc hiện nay, coi chừng họ chiếm
nước chị đấy. Thương cho dân chị trong nước, họ không làm gì nổi đâu.
Tôi đã sống ở Iraq dưới thể chế độc tài của Saddam Hussein, nó tàn ác
và tham nhũng, hại dân hại nước y như CSVN, nên tôi rất hiểu dân tộc
chị. Trong nước, người dân bị bó tay, đàn áp, như người Assyrian ở
Iraq. Ngoài này các bạn phải giúp cứu họ khỏi tay độc tài để còn giữ
gìn đất nước các bạn trước hiểm họa bành trướng của Trung Quốc. Đừng để
con cháu các bạn không có đất sống như chúng tôi bây giờ. Đau đớn lắm.
Và đó sẽ là do lỗi của người Việt hiện nay tại hải ngoại đã quá thờ ơ
trước vận mạng đất nước. Hãy làm gì đi khi bạn còn có thể làm được.
Since you can still do something, do it!”
Cuộc
đối thoại cách hai tháng luôn âm ỉ trong tôi. Cho dù tôi cũng từng hiểu
như vậy trước khi cô bạn tâm sự. Nhưng, một người bạn ngoại quốc, mà
dân tộc cũng bi đát như dân tộc mình, lại tỏ lòng thương mến, lo lắng
cho dân tộc mình, thì cái đau, cái thương cho dân tộc càng mạnh hơn.
Nỗi đau đớn này lại càng bộc phát mạnh mẽ từ vài tuần qua, khi theo dõi những diễn biến về Hoàng Sa và Trường Sa.
Đúng,
Trung Quốc luôn hăm he xâm chiếm Việt Nam, một dải đất nhỏ xíu ở miền
nam Trung Quốc. Đó là một sự thật hiển nhiên từ ngàn xưa. Mộng bá chủ
hoàn cầu của Trung Quốc còn lan ra cả Âu Châu với những trận chiến trên
dòng sông Rhein bến Đức nữa kìa. Và ngay cả hiện tại, Trung Quốc vẫn
tiếp tục mộng bành trướng qua ngả kinh tế. Điều này quá hiển nhiên. Cả
thế giới đều thấy.
Đúng,
dân Việt Nam oai hùng đã giữ vững được dải đất của cha ông. Lịch sử
Việt Nam từ ngàn xưa đã ghi biết bao chiến công hiển hách từ Hai Bà
Trưng đến Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Quang Trung v.v... Điều này cũng
quá hiển nhiên.
Đặc
biệt, riêng đối với Hoàng Sa và Trường Sa thì hải quân VNCH đã đổ máu
đào để bảo vệ vào năm 1974. Con dân Việt Nam tại miền Nam Việt Nam
trong thời chiến tranh chống cộng sản, đích thật là con cháu dòng dõi
hiển hách trong sứ mạng giữ gìn tấc đất tấc vàng của dân tộc Việt Nam,
của tổ tiên cha ông để lại.
NHƯNG, NHƯNG, NHƯNG.......
Tiếc thay, một nhóm người cũng mang dòng máu oai hùng đó đã đi ngược lại kỳ vọng của cha ông.
Ngày
14.9.1958, CSVN đã ký công hàm xác nhận chủ quyền của Trung Quốc tại
Hoàng Sa và Trường Sa. Một sự công nhận có nghĩa là một sự dâng hiến,
trao tặng. Người ký là Phạm Văn Đồng, người chủ xướng là Hổ Chí Minh.
Người nhận là Chu Ân Lai.
Hồ Chí Minh nghĩ sao mà lại xác nhận chủ quyền của Trung Quốc vậy? Chỉ có thể cắt nghĩa như sau:
Trong
cuộc chiến chống miền Nam, Việt Nam Cộng Hòa (1954-75), phần đất này
thuộc Việt Nam Cộng Hòa vì ở dưới vĩ tuyến 17. Cứ tưởng tượng như hai
miền Nam bắc là hai anh em trong nhà Việt Nam. Bắc cho hàng xóm Trung
Quốc cái phần của Nam thì cũng chỉ là cho cái mà bắc không có, thì, Bắc
có mất mát gì đâu? Nghĩa là: Hồ Chí Minh đã vô tâm, vô tình đối với tài
sản của tổ tiên. Hồ Chí Minh chỉ một mực muốn
tiếp tay với cộng sản quốc tế để bành trướng chủ nghĩa cộng sản tại
vùng Đông Nam Á mà thôi. Tổ tiên Việt Nam, đất đai tổ quốc? Họ Hồ chẳng
quan tâm. Vậy là kể từ ngày ấy, Hoàng Sa và Trường Sa thuộc về Trung
Quốc.
Kể
từ ngày ấy, dânViệt Nam đã mất hai quần đảo đang có nhiều triển vọng
phát triển về dầu hỏa, một tiềm năng không thể đo lường được.
Đọc
đến đây, người viết mong rằng, ai còn mảy may chút ít cảm tình với Hồ
Chí Minh, nhất là người dân trong nước (bị bịt mắt trước sự thật về họ
Hồ), và những bạn trẻ hay những người “thờ ơ” ở nước ngoài (vì quá bận
rộn với chuyện học hành hoặc công ăn việc làm), chắc phải nhận ra rằng:
Ồ, vậy là Hồ Chí Minh đã bán nước, CSVN đã bán nước. Đích thật CSVN đã
và đang làm hại dân tộc Việt Nam, phản bội cha ông, phản bội tổ quốc.
CSVN
hiện nay biện minh hành động bán nước này là (nguyên văn): “Trong cuộc
chiến đấu chống kẻ thù xâm lược thì Việt Nam phải tranh thủ sự gắn bó
của Trung Quốc, và ngăn chặn Hoa Kỳ sử dụng hai quần đảo nói trên.”
Câu
nguỵ biện này thật trơ trẽn, bởi vì vào thời điểm 1958, người Mỹ đâu đã
tham gia cuộc chiến Việt Nam. Thời điểm đó chỉ có quân Bắc Việt xâm lấn
miền Nam, dưới chiêu bài Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, đánh lừa thế
giới rằng chính người miền Nam đứng lên đòi “giải phóng” miền Nam.
Việc
bán nước lần này (tức dâng hiến Hoàng Sa Trường Sa cho Trung Quốc), một
số thành phần CSVN vẫn còn chối là: công hàm của Phạm Văn Đồng không
giá trị, và chỉ do Trung Quốc đưa ra là bằng chứng để chính thức thiết
lập nến hành chánh trên Hoàng Sa và Trường Sa mà thôi. CSVN nói là để
nói, chứ chạy tội làm sao được bây giờ? Dù là Trung Quốc đã “nhận của
từ kẻ cắp” thì “của” này cũng đã thuộc về Trung Quốc và CSVN dư biết
điều đó. Vả lại, trong vài tuần nay, có thấy một nhân vật của đảng CSVN
lên tiếng hay có hành động nào để đòi lại đâu.
Thê giới có can thiệp để đòi “của” này từ Trung Quốc thì cũng không đủ cơ sở. Một cuộc đối thoại giản dị sẽ là:
Quốc tế: Trung Quốc ơi, anh đã xâm chiếm lãnh thổ của Việt Nam, xin anh vui lòng trả lại.
Trung
Quốc: Tôi đâu có xâm chiếm. Việt Nam cho tôi mà. Bằng chứng rành rành
đây này (TQ đưa công hàm của Hồ Chí Minh do Phạm Văn Đồng ký) !
Quốc
tế: Cái này là do Bắc Việt ký, mà Hoàng Sa và Trường Sa thuộc Nam Việt,
nên bản ký này không có giá trị. Hồi năm 1958, anh bạn Trung Quốc đã
nhận “món quà” từ kẻ cướp rối anh ơi. Trả cho Việt Nam đi!
Trung
Quốc: Ủa mà trả cho VN thì tôi lại trả cho thằng cướp à? Vì bây giờ Bắc
Việt làm chủ đất nước mà. Tôi trả cho thằng cướp thì vô lý quá. Nó đã
cho tôi rồi thì tôi giữ, dù là của thằng cướp.
Quốc
Tế: Vậy thì khi thằng cướp bị dẹp đi, khi Việt Nam có một chính phủ của
dân Việt Nam, chính thức được toàn dân công nhận thì anh có trả không?
Trung Quốc: Lúc đó tính sau. Nhưng bây giờ thì dứt khoát không tính toán gì hết. Vì tôi không trả thằng cướp.
Quốc
Tế: Trả thằng cướp thì chúng tôi cũng chẳng giúp được. Khi nào có một
thể chế do dân bầu, theo ý dân, trong tự do dân chủ thì quốc tế chúng
tôi sẽ đòi lại giải đất này của anh (Trung Quốc) để mà giao lại cho họ
(Việt Nam). Thế mới là công lý, công pháp quốc tế là thế đấy, anh
(Trung Quốc) không thể giữ Hoàng Sa và Trường Sa khi Việt Nam có một
chính phủ do dân bầu ra đâu nhé. Wait and see!!!
Vậy
thì, trong tình thế hiện này, khi Hoàng Sa và Trường Sa được CSVN tặng
cho Trung Quốc, nguời dân Việt trong và ngoài nước, mang danh dòng máu
oai hùng của cha ông, sẽ phải chống ai? Xin trả lời ngay:
Trước hết phải chống CSVN bán nước.
Ai sẽ chống chúng ta, những người đang chống CSVN bán nước?
Đầu
tiên hết chính là đảng CSVN. Họ sẽ bảo là: dân Việt Nam phải đoàn kết
trước hiểm họa xâm lấn của Trung Quốc. Bây giờ không phải là lúc chia
rẽ. Cờ đỏ, cờ vàng, đừng đối chọi nhau nữa, cùng là dân Việt, máu đỏ da
vàng cả mà!!! Cứ giành lại được đất đi rồi anh em trong nhà tính sau!!!
Xin
thưa: Một người thờ ơ nhất trong toàn khối dân tộc Việt Nam, trong và
ngoài nước, nếu không phải là một cán bộ cộng sản (còn u mê và còn bám
víu vào chế độ để mưu cầu tư lợi cho cá nhân và gia đình mình) đều
thấy: đoàn kết với kẻ cướp thì dù có lấy lại được của thì rồi của đó
cũng sẽ mất sau này. Bằng chứng là sau khi Phạm Văn Đồng lén lút ký
dâng hiến Hoàng Sa Trường Sa từ thập niên 50, CSVN vẫn tiếp tục bán
nước, bán Ải Nam Quan, bán Thác Bản Giốc. Và còn bao nhiêu văn bản ký
kết bán nước mà hiện nay người dân vẫn chưa được biết. Chẳng lẽ cứ mỗi
lần một bản ký lén lút bị «xì» ra, chẳng lẽ cứ mỗi lần Trung Quốc tuyến
bố lập cơ cấu hành chánh trên một giải đất mà CSVN đã bán lén lút (như
trường hợp Hoàng Sa Trường Sa), thì người dân Việt Nam trong và ngoài
nước lại phải rầm rộ oai oái đòi lại sao? Mà có đòi được không khí
chính CSVN, đại diện cho dân, đã chính thức, nhưng lén lút người dân,
đem tặng cho Trung Quốc rồi? CSVN coi thường người dân, điển hình là họ
đã thờ ơ khi Trung Quốc bắn giết ngư phủ Việt Nam vì các ngư phủ này đã
đánh cá trên phần biển «của Trung Quốc» mà họ không biết.
Kẻ
chống những người chống CSVN (thay vì chống Trung Quốc) trong vụ Hoàng
Sa Trường Sa, còn là những bàn tay nối dài của CSVN tại hải ngoại. Điển
hình là những kẻ chủ trương cờ đỏ cờ vàng đề huề sánh vai nhau, hoặc là
chủ trương bỏ hết cờ đi, có đi biểu tình thì chỉ đi tay không, cùng lắm
là cầm các biểu ngữ chống Trung Quốc, chứ chẳng cần các biểu ngữ chống
CSVN, vì sẽ lại …..gây chia rẽ!!!! Nhóm này khuyến khích đồng bào hải
ngoại chỉ biểu tình trước các toà đại sứ, các tòa lãnh sự Trung Quốc,
đừng đến các toà đại sứ lãnh sự CSVN, vì sẽ lại…. gây chia rẽ!!!!. Họ
đang ra riết kêu gọi chống Trung Quốc, nhưng không muố n «mở mắt» cho
người dân về việc toàn dân Việt Nam bị CSVN lừa dối, bởi vì, chính họ
cũng chưa mở mắt để thấy cái tội tầy trời bán nước hại dân của CSVN,
một cái tội trên muôn vàn tội ác của CSVN đối với người dânViệt cả hai
miền Nam Bắc.
Lại nữa, khi người dân Việt chỉ chống Trung Quốc mà không chống CSVN thì kẻ hưởng lợi nhất là cũng chính là CSVN!!!
Chả
gì, làm như vậy thì cái tội bán nước «được» che lấp đi. Người dân oán
Trung Quốc chứ đâu có oán CSVN! Vậy thì CSVN vẫn ngang nhiên đứng vững
trên ngôi cai trị đại diện cho người dân. Mọi sự thương thảo sẽ phải
thực hiện với CSVN, đại diện cho người dân Việt Nam!!
Và
kẻ được hưởng kế tiếp lại chính là Trung Quốc vì, khi «thương thảo» với
đàn em nhu nhược, kẻ đã cho mình một cách lén lút thì sau này, chính kẻ
ấy (CSVN) cũng sẽ lén lút cho tiếp những giải đất khác!!! Đó là chưa
nói đến những công hàm mà CSVN đã từng ký lén lút (nhưng chính thức) mà
dânViệt Nam chưa được biết.
Nhìn
sắc tộc bạn, những người Assyrian, đang sống tại Úc, tại Hoa Kỳ, rải
rác khắp nơi trên thế giới như những người tỵ nạn, chủ yếu từ Iraq,
người Việt đang cảm thấy trùng lòng. Còn người Assyrian ở Iraq, mặc dù
sống trên dải đất của cha ông, cũng không được sống như là người
Assyrian. Họ hoàn toàn bị trị và cô lập. Thế hệ này qua thế hệ kia, họ
phải nói tiếng Ả Rập và phải chấp nhận văn hóa Ả Rập. Họ vẫn còn duy
trì nòi giống được là do tôn giáo (Assyrian Catholic - đạo Thiên Chúa
giữa vùng Hồi Giáo) và bằng ngôn ngữ riêng của họ, tiếng Assyrian, mà
con em họ ngày nay may ra chỉ còn nói chứ đa số không biết đọc hay
viết. Người Assyrian đã không còn một đất nước,
không còn một quốc gia của họ, một quốc gia đã từng mang tên Assyria,
lừng danh trong Cựu Ước, một quốc gia đã bị mất vì những sự xâm chiếm
của các nước chung quanh (2400BC-612BC). Ngoài ra họ còn có một lá cờ
riêng, màu trắng với hai dòng sông, sông Tigris và sông Euphrate, ôm
gọn dải đất của nước Assyria ngày xưa, mà nay không còn nữa. Họ đau
buồn, nhưng không oán cha ông, vì nước họ bị các ngoại bang hùng mạnh
xâm chiếm, tương tự như bao nhiêu nước khác trên thế giới không còn
hiện hữu nữa, trong đó có nước Chàm, xưa ở vùng mà nay là miền Trung
Việt Nam.
Những
người Assyrian hiện nay, tỵ nạn khắp năm châu, đang mòn mỏi chờ đợi
ngày mà một chính phủ tại Iraq «khoan hồng» dành cho họ một dải đất nhỏ
tự trị. Từ trên 20 thế kỷ nay họ chỉ mong thế thôi, một niềm mong mỏi
khá vô vọng. Trên nét mặt và tâm tư của người Assyrian hiện nay luôn
phảng phất nỗi u buồn của kẻ mất nước.
Còn
đối với người Việt Nam máu đỏ da vàng, than ôi, kẻ bán nước ngày nay
lại chính là người cùng mang một giòng máu đỏ da vàng. Dù Trung Quốc có
là kẻ luôn ôm mộng xâm chiếm xưa nay, nhưng lần này họ đã không tốn một
giọt máu để có được Hoàng Sa và Trường Sa. Họ được CSVN dâng tặng mà.
Người
Việt Nam còn đất nước, còn quê hương, còn tiếng nói, còn văn hóa. Tại
sao lại phải nhìn từng mảnh đất bị dâng hiến cho quân Tàu? Tại sao lại
phải để cho một tập đoàn bán nước tiếp tục cai trị để rồi chúng sẽ còn
tiếp tục bán nước nữa?
Phải mau mắn dẹp ngay kẻ bán nước.
Cho
dù chúng ta chưa thể giành ngay những dải đất đã mất, đang mất, và sẽ
mất do CSVN lén lút ký tặng cho Trung Quốc, nhưng sau này, với một
chính quyền hợp pháp, hợp lý, không bị áp đặt trên người dân như CSVN
hiện nay, thì việc lấy lại những giải đất đã mất là một chuyện có thể
thực hiện được. Quốc tế sẽ hỗ trợ, người Việt trong và ngoài nước sẽ
cùng nhau lấy lại được.
Vậy
thì, điều đầu tiên trong cuộc chiến Hoàng Sa Trưòng Sa là phải giành
ngay chính quyền cho người dân để chính quyền này sẽ lo cho dân. Chỉ
một chính quyền dân chủ pháp trị mới có thể bảo đảm rằng những tội ác
bán nước, tội ác tham nhũng (lên tới bạc tỷ đô la Mỹ của các chức sắc
đang cầm quyền tại VN) sẽ không còn, vì chính quyền này phải biết lo
cho dân thì mới tồn tại được qua các cuộc đầu phiếu.
Lúc này hơn lúc nào hết, một cuộc TRƯNG CẦU DÂN Ý để đưa đến một chính quyền cho dân, vì dân, là một điều CẤP BÁCH.
CSVN nếu muốn ra đi trong yên ổn, hãy sớm thực hiện điều này.
Ngoài
80 triệu dân Việt Nam trong nước, còn có 3 triệu dân Việt Nam hải ngoại
luôn hướng về quê hương, mong ước xây dựng đất nước trong tự do dân
chủ, ấm no, phú cường. Đây là một thực tế rất khả dĩ, dư sức thực hiện,
một điều trong tầm tay của người dânViệt Nam trong và ngoài nước, vào
thời điểm đầu thế kỷ 21 này NẾU, (MỘT CHỮ NẾU TO TƯỚNG CẦN ĐÁNH ĐỘNG
LƯƠNG TÂM NGƯỜI CSVN – tin rằng vì, là con người, họ vẫn phải còn lương
tâm!!!), nếu CSVN chấp nhận trao quyền điều hành đất nước cho những
người khá hơn, giản dị nhất là qua một cuộc trưng cầu dân ý.
Toàn dân Việt Nam không muốn thấy con cháu lạc loài như người Assyrian hiện nay, đau đớn lắm.
Mai Ly
January 8, 2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét